“À phải rồi, tổng giám đốc Đường, tôi quên hỏi, sao anh lại ở đây?” Tống Vy nhìn anh, lúc này mới sực nhớ ra.
Đường Hạo Tuấn chỉnh lại tay áo: “Anh đến ghi hình phỏng vấn cho một chuyên mục.”
“Ra là thế.” Tống Vy gật đầu ra chiều đã hiểu, cô dời tầm mắt về phía cửa: “Nhóm bảo vệ ấy chắc cũng đi rồi nhỉ?”
Đường Hạo Tuấn đi đến trước mặt cô, dưới ánh nhìn chăm chú đầy ngờ vực của cô, anh bất thình lình khom người, nắm lấy vạt váy cô rồi xé toạc ra.
Nghe tiếng váy bị xé đánh xoẹt khiến Tống Vy sững sờ, cảm thấy người mình lạnh toát. Mãi một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Đường, anh đang làm gì vậy?”
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Đang yên đang lành, sao tự dưng anh lại làm thế?
Đường Hạo Tuấn không đáp, sau khi xé xuống một đoạn vải váy trắng phau, vứt xuống sàn rồi thì đứng lên, bắt đầu cởi ra vài chiếc cúc trên áo vest.
Tống Vy thấy anh làm mấy động tác này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không khỏi lùi về phía cửa ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy mỗi lúc một đỏ, vừa lùi về sau vừa cất giọng run rẩy khuyên can: “Tổng giám đốc Đường, đây là đài truyền hình, còn là phòng làm việc của người khác đấy, anh đừng có làm bậy!”
“Làm bậy?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, tiếp đó, trông thấy khuôn mặt đỏ ửng lên của cô mới vỡ lẽ ra là cô đang hiểu nhầm. Anh nhếch miệng cười rồi cởi áo vest xuống, áp sát về phía cô: “Nếu anh định làm bậy, thì em tính thế nào?”
“Tôi… Tôi sẽ…”
Cô còn chưa nói hết câu đã thấy Đường Hạo Tuấn tung áo vest vòng qua người cô, phủ lên vai cô.
Tống Vy ngẩn ngơ, nhìn áo vest của anh rồi lại nhìn anh, còn chưa rõ rốt cuộc anh đang định làm gì.
Đường Hạo Tuấn vừa vò rối mái tóc cô vừa lên tiếng giải thích: “Lúc em bỏ chạy, dù không nhìn thấy mặt nhưng chắc chắn họ đã nhận ra quần áo em mặc rồi. Nếu như em không thay đổi một chút rồi mới đi ra thì kiểu gì cũng bị phát giác.”
Tống Vy nghe thế, nháy mắt đã hiểu ra ngay.
Hóa ra những hành động này của anh không phải là vì muốn cùng cô làm gì đó, mà là giúp cô ngụy trang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đỏ như gấc, chẳng phải thẹn thùng, mà là lúng túng vì lầm tưởng ban nãy của mình.
Nhưng điều này cũng đâu chỉ trách cô được, cũng phải trách cả Đường Hạo Tuấn nữa. Ai bảo anh không giải thích rõ từ đầu.