Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 40: NGỦ LẠI



Đường Hạo Tuấn nhanh chóng mở mắt ra, ánh mắt ánh lên tia sắc bén, anh ngồi dậy. Nhìn thấy rõ người trước mắt là Tống Vy, anh không còn chút cảnh giác nào nữa: “Là cô sao?” “Là tôi” Tống Vy dìu anh đứng dậy: “Sếp Đường, sao anh lại say rượu ngã ở đây thế?” Tầng này chỉ có hai căn hộ, một căn là nhà của cô và hai đứa nhỏ, căn kia của người khác ở. Nếu không phải cô chưa ngủ thì anh đã nằm đây một đêm rồi. “Tôi ở đây” Đường Hạo Tuần lắc lắc cái đầu còn hơi choáng váng, nặng nhọc trả lời. Tống Vy ngây ra: “Ở đây, phía đối diện?” Cô không chắc chắn chỉ vào cánh cửa bên tay trái của mình. Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, lấy thẻ từ trong túi ra đưa cho cô: “Phiền cô, tôi chóng mặt” “Được.” Nén lại sự bất ngờ, Tống Vy vội vàng nhận lấy thẻ nhà.

Ting, cửa mở rồi.

Đèn trong căn hộ đều vụt sáng.

Tống Vy đỡ Đường Hạo Tuấn đi vào, để anh ngồi lên số pha sau đó liếc mắt đánh giá căn hộ của anh.

Căn này lớn hơn căn nhà cô nhiều, nhưng rất đơn điệu. Ngoài những đồ dùng cần thiết thì không còn gì không, rất lạnh lēo.

“Căn hộ này là sếp Đường mới mua à?” Tống Vy không nhìn nữa, hỏi anh. “Không” Đường Hạo Tuấn day day thái dương: “Mua từ lâu rồi, nhưng không ở” “Thế sao tối nay anh lại muốn sang đây?” Tống Vy tò mò. Đường Hạo Tuấn dừng động tác, cụp mi mắt che giấu sự u ám trong mắt mình. Về chuyện cô hỏi, thật ra anh cũng không rõ tại sao. Anh có rất nhiều nhà, tới đâu ở cũng được. Nhưng vừa quyết định xong thì trong đầu anh xuất hiện gương mặt ba mẹ con họ, nên anh quay xe đi sang đây. Thấy Đường Hạo Tuấn vẫn không trả lời, Tống Vy nghĩ mình không nên hỏi, vội vàng ho một tiếng chuyển chủ đề: “Vậy thì, tôi đi nấu cho anh chút canh giải rượu”

Nói xong cô ra khỏi nhà anh. Nhưng tới lúc cô mang canh giải rượu quay lại, Đường Hạo Tuấn đã ngất ra sô pha ngủ mất. Xem ra không cần nữa rồi.

AIC

Tống Vy cúi đầu nhìn bát canh giải rượu trong tay, sau đó đặt lên trên bàn trà, đi vào phòng tìm một cái chăn mang ra đắp cho Đường Hạo Tuấn, định quay về nghỉ ngơi.

Kết quả vừa quay người đi thì tay đã bị nắm chặt lại.

Tống Vy tưởng Đường Hạo Tuấn đã tỉnh nên quay lại nhìn, nhưng cô phát hiện anh chưa tỉnh, chắc là mơ thấy gì đó mới nắm chặt tay cô như vậy.



“Đường tổng, anh bỏ tay tôi ra được không? Tống Vy xoay người, nhẹ nhàng nói bên tai Đường Hạo Tuấn.

Nhưng anh không có phản ứng gì, không giống lúc nãy vừa gọi đã tỉnh. Tống Vy hết cách, chỉ có thể kéo tay Đường Hạo Tuấn để rút tay mình ra. Nhưng tiếc là cô càng dùng sức, anh càng nắm chặt hơn. Cuối cùng cô đành bỏ cuộc, đau đầu nhìn người đàn ông trên sô pha. Thế này là định không cho cô về phải không? Bỗng nhiên, di động trong túi áo đổ chuông. Tống Vy thở dài, cầm điện thoại lên nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô bỗng dưng mỉm cười: “Mẹ” “Vy, con ngủ chưa?” Một giọng nói ấm áp dịu dàng của người phụ nữ có tuổi truyền tới.

Tống Vy ấm ức liếc nhìn Đường Hạo Tuấn: “Chưa ạ” Bị anh túm chặt cô không thể về nhà chứ nói gì tới chuyện ngủ. “Chưa thì tốt, mẹ sợ làm con tỉnh giấc. Lưu Mộng cười ha ha hai tiếng trong điện thoại. Tống Vy ghé sát Đường Hạo Tuấn ngồi xuống: “Mẹ, muộn vậy rồi sao vẫn muốn gọi điện thoại cho con? “Cũng không có gì, chỉ muốn nói với con mẹ định tháng sau về nước một chuyến, thắp cho ông bà ngoại con nén nhang” Lưu Mộng nói.

Tống Vy bừng tỉnh: “Được đấy ạ, tới lúc đó con ra sân bay đón mẹ” “Được.” Lưu Mộng gật đầu: “Vậy con ngủ sớm đi nhé, mẹ không làm phiền con nữa” “Vâng” Tổng Vy trả lời lại.

Nghe điện thoại xong cô cất máy đi, bất đắc dĩ chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt, băn khoăn không biết có nên gọi anh dậy không.

Lúc này, khóe miệng Đường Hạo Tuấn hơi động đậy, như đang nói gì đó. Tống Vy nghe không rõ nên ghé sát lại bên người anh: “Đường tổng, anh đang nói gì vậy?” “Mẹ.Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay Tống Vy hơn, giọng điệu tràn ngập sự cầu xin: “Đừng đi, con sẽ nghe lời ông nội,

mẹ đừng đi.”

Mę u? Tống Vy hơi bất ngờ, nghĩ thế nào cũng không ngờ trong mơ Đường Hạo Tuấn lại gọi mẹ. Nói ra thì ba mẹ Đường Hạo Tuấn hình như đều mất lúc anh còn nhỏ. Nhưng mất như thế nào không ai rõ cả, nhà họ Đường cũng chưa từng công bố, vẫn luôn là một bí mật. “Được, mẹ không đi, mẹ không đi đâu cả” Tống Vy nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Đường Hạo Tuấn, như đang dỗ con mình vậy. Cô cũng làm mẹ, nhìn thấy anh nhớ mẹ như vậy, bỗng dưng cô thấy cảm động, không còn ý muốn đánh thức anh dậy nữa.

Có lẽ lúc này trong mơ anh đang gặp mẹ mình.

Có thể do nghe thấy giọng nói của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn từ từ yên tĩnh trở lại, nhưng vẫn nắm lấy tay cô không buông.

Thậm chí chỉ cần cô hơi cử động, anh liền nắm chặt hơn, như sợ cô biến mất.

Tống Vy chỉ biết cười khổ, nhưng ngáp mấy lần tới nửa đêm vẫn không đợi được Đường Hạo Tuấn bỏ tay cô ra, cuối cùng cô không trụ nổi nữa, ghé vào sô pha ngủ quên mất.



Hôm sau tỉnh dậy, Tống Vy phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay Đường Hạo Tuấn, cô cảm thấy vô cùng không ổn.

Nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, cô cẩn thận trở người ngồi dậy từ vòng tay anh. Cả quá trình đều không dám phát ra âm thanh nào, sợ đánh thức anh thì không lời nào giải thích được.

“Phù..” rốt cuộc cùng xuống được sàn nhà, Tống Vy vỗ vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm, cầm giày rón rén rời đi. Sau khi cô rời đi không lâu, Đường Hạo Tuấn cũng tỉnh dậy. Anh vẫn còn hơi choáng váng, nhìn thấy chiếc chăn màu hồng trên sàn nhà, ánh mắt anh tối sầm lại. Nhưng ngay sau đó, anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhặt chăn lên đi vào nhà tắm. Anh tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài thì di động trên bàn trà cũng đổ chuông không ngừng. Đường Hạo Tuấn vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên ghé bên tai: “Có chuyện gì?” “Sếp, anh nói đúng rồi, mộ phần của ông cụ chính xác là thứ mà Đường Hạo Minh muốn” Trình Hiệp nói trong điện thoại.

Mắt Đường Hạo Tuấn nheo lại: “Mục đích là gì?” “Theo như những gì người tôi dặn đi thăm dò báo lại thì hình như ở đó có một mỏ thạch anh” “Mỏ thạch anh?” Đường Hạo Tuấn dừng động tác, sau đó cười lạnh: “Thì ra là vậy, cậu cho người theo dõi họ đi. Nếu

(D2

dám có ý đụng tay tới mộ ông nội, thì chặt đứt tay cho tôi”

Anh tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào động tới mộ ông nội. “Được.” Trình Hiệp đã hiểu rõ.

Đường Hạo Tuấn vứt khăn trong tay đi: “Còn chuyện gì nữa không?” “Còn có một chuyện, nhưng tôi không dám chắc chắn” Trình Hiệp chần chừ: “Người chúng ta cho theo dõi Đường Hạo Minh ở nước ngoài nói đã mất dầu hai ngày rồi, tôi đoán là hắn ta về nước, nhưng hắn giấu”

“Vậy thì phải tìm cho ra người” Mắt Đường Hạo Tuấn chợt sáng lên. “Vâng” Trình Hiệp nhận lệnh. Nói điện thoại xong, Đường Hạo Tuần mới ôm chăn trên sô pha lên, đi tới căn hộ phía đối diện.

Tống Vy đang rửa mặt cho con gái, nghe thấy chuông cửa liền gọi ra ngoài cửa nhà vệ sinh: “Hải Dương, mẹ chưa ra được, con ra mở cửa nhé”

“Vâng” Tổng Hải Dương đặt khối rubik lên ghế sô pha rồi chạy bình bịch ra cửa. Mở cửa ra, thằng bé ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngoài cửa, há hốc miệng ngạc nhiên: “Chú Đường, sao chú lại tới đây?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv