Ở phía bên này. Tống Vy nắm tay hai đứa nhỏ đi về phía hậu trường.
Bỗng dưng... Đứa anh Tổng Hải Dương ngẩng đầu nhìn Tống Vy. “Mẹ ơi, có phải người phụ nữ xấu xa ban nãy bắt nạt mẹ không?” Giọng điệu thằng bé non nớt nhưng lại rất chắc chắn. Nghe vậy Tống Vy liền ngẩn ra.
Cô cúi đầu nhìn con, thấy thằng bé đang cau mày, vẻ mặt tức giận. Không ngờ thằng bé đã thấy được chuyện ban nãy. Cô cũng rất ngạc nhiên, bé con của cô vậy mà nhìn người chuẩn ghê. Tống Huyền quả thật chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng đây là chuyện của cô và cô ta, không thể để ảnh hưởng tới các con. “Không đâu, cô ấy lạc đường thôi con”
“Nói dối” Tống Hải Dương không nể nang vạch trần lời nói dối của mẹ nhà mình.
Vừa rồi thằng bé nghe rõ mười mươi, người phụ nữ kia châm chọc mẹ là đồ nhà quê.
“Được rồi, nhưng mẹ không bị bắt nạt đầu, đã mắng lại rồi” Cô hơi xấu hổ, bé cưng của cô ngày càng khó đối phó.
Thấy Tống Vy thẳng thừng như vậy, thằng bé mới không cau mày nữa, cũng không còn có nhắc chuyện này nữa. Nhưng thằng bé đã âm thầm nhớ được dáng vẻ người phụ nữ kia, nếu lần sau còn gặp lại, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Dĩnh Nhi sẽ bảo vệ mẹ, không để người khác bắt nạt mẹ đâu” Tống Dĩnh Nhi đứng một bên không hiểu rõ chuyện gì nhưng vẫn vỗ vỗ ngực bày tỏ thái độ.
Thấy hai bé con bảo vệ mình như vậy, Tống Vy cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc vô bờ bến. Hiện tại cô cảm thấy may mắn nhường nào khi năm đó đã quyết giữ hai đứa nhỏ lại. Trong lúc nói chuyện, ba mẹ con đã dắt nhau về tới hậu trường. Vừa vào tới cửa đã được chào đón bởi một tràng vỗ tay giòn giã.
“Chúc mừng cậu Mina, buổi trình diễn hôm nay vô cùng thành công”
Là một trợ lý đắc lực kiêm luôn bạn tốt, Giang Hạ đại diện mọi người tặng một bó hoa tươi cho Tống Vy. Tổng Vy vô cùng cảm động, cô nhận lấy bó hoa, đi tới vị trí trước mắt, đứng đối diện với toàn thể nhân viên, thành tâm cảm ơn họ.
“Buổi trình diễn hôm nay thành công rực rỡ là nhờ vào công sức và sự chuẩn bị của mọi người. Con người tôi không biết nói chuyện cho lắm, nhưng có điều này tôi muốn bày tỏ, về sau chỉ cần mọi người đi cùng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để mọi người phải đói, sẽ khiến mọi người kiếm được nhiều tiền, mua nhà to, xe đẹp”
“Được.”
“Kiểm thật nhiều tiền? Mọi người vỗ tay hoan hô. Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn hân hoan của mọi người, Tống Vy vui mừng muốn khóc. Không phải cô hiện giờ thiên về vật chất, chỉ là năm năm qua cuộc đời đã dạy cho cô nhiều điều. Mà điều đầu tiên chính là, không có tiền thì không thể làm gì được.
Tiệc mừng công buổi tối được đặt ở khách sạn quốc tế Giang Châu, là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Giang này.
Nghĩ tới chuyện hai đứa trẻ còn nhỏ cần phải đi ngủ sớm nên Tống Vy không đi cùng mọi người. Cô lái xe đưa hai con quay về khu nội thành.
Trời tối dần, vừng ngoại ô không có đèn đường, để đảm bảo an toàn Tống Vy lái xe rất chậm. Nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên đụng phải cái gì đó, nghe “bịch” một cái, dọa cô vội vàng phanh gấp xe lại.
Cũng may đây là đường ven, xe đi lại không nhiều. Dặn con trai trông em gái xong cô mới dám xuống xe kiểm tra. Lúc này cô mới nhận ra thứ nằm trên đường không phải là vật gì, mà là một người đàn ông.
Người đàn ông trong trạng thái hôn mê, dưới người toàn là máu. Nhìn thấy sự tình như vậy, Tống Vy sợ đến sắc mặt trắng bệch. Cô tông trúng người ta rồi ư?