“Được.” Tống Vy gật đầu, đứng dậy đi theo Đường Hạo Tuấn ra khỏi phòng.
Ăn cơm xong, Tống Vy dắt hai đứa bé về căn hộ của mình, nhắn lại quyết định của mình cho Đường Hạo Minh.
Không ngờ Đường Hạo Minh lại còn đặt thời hạn cho cô. Anh ta muốn trong vòng hai tháng phải hỏi cho được tung tích về di chúc từ miệng Đường Hạo Tuấn, rồi đưa nó cho anh ta.
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Vy chỉ day day hai bên thái dương, không nhắn trả lại.
Hai tháng không quá dài, nhưng cũng không ngắn, hẳn là đủ thời gian để Đường Hạo Tuấn tìm được bản di chúc.
Cô không muốn nghĩ nữa, bỏ di động lại, chuẩn bị tắm rửa cho hai đứa trẻ rồi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Tống Vy vừa mới đến phòng làm việc, túi xách còn chưa kịp thả xuống thì Giang Hạ đã hỏi han với vẻ mặt hóng hớt: “Thế nào rồi, cậu đã nói cho tổng giám đốc Đường biết chưa?”
“Nói rồi.” Tống Vy vào phòng làm việc, thả túi xách xuống.
Giang Hạ lẽo đẽo sau lưng cô: “Thế tổng giám đốc Đường có đồng ý sẽ cho cậu một bản sao để mang đi đối phó với Đường Hạo Minh không?”
“Không, nhưng chắc là anh ấy sẽ làm vậy thôi.” Tống Vy cởi áo blazer treo lên giá.
“Thế thì tốt, tớ cũng yên tâm rồi.” Giang Hạ vỗ ngực một cái rồi đưa sang cho cô một bản hợp đồng: “Đây là bản hợp đồng hợp tác mà phía bên chương trình đưa đến. Tớ đã đưa cho bên Tư pháp xem qua rồi, không có vấn đề gì đâu. Cậu cũng xem qua thử đi.”
“Ừ.” Tống Vy vươn tay nhận lấy hợp đồng rồi mở ra xem.
Sau khi xem xong, cô cũng thấy chúng không có vấn đề gì, vậy là liền ký tên mình vào, trả hợp đồng lại cho Giang Hạ: “Bên ekip chương trình có nói khi nào thì khởi quay không?”
“Nửa tháng sau, cho nên hai tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu bận rộn hơn đấy. Trước khi tập đầu tiên của chương trình bắt đầu quay thì phải thiết kế xong một lô trang phục cho nhóm thần tượng.” Giang Hạ ngồi xuống báo lại. . Truyện Lịch Sử
Tống Vy nghiêm túc gật đầu ra chiều đã hiểu: “Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng thiết kế xong trang phục sớm, bên phía nhà máy thì đành nhờ cậu quản lý rồi.”
Giang Hạ làm động tác OK.
Sau khi cô ấy rời phòng, Tống Vy cầm một quyển thiết kế mới tinh mở ra xem, sau đấy tìm kiếm tài liệu về những thần tượng kia, xác định được phong cách thích hợp cho họ xong thì bắt đầu cầm bút lên thiết kế.
Đến trưa, sau khi ăn cơm xong, Tống Vy lại đeo túi xách lên, bắt xe đi đến đài truyền hình để lấy số đo chuẩn từ nhóm thần tượng kia, có vậy thì mới làm ra những bộ quần áo ưng ý được.
Sau hơn ba mươi phút, cô đã đến đài truyền hình.
Tống Vy xuống xe, đứng trước đài làm thủ tục xác nhận, sau đấy mới vào thang máy đi đến phòng nghỉ của những thần tượng kia.
Nhóm thần tượng kia vừa mới kết thúc ghi hình một tiết mục phỏng vấn, đang ở trong phòng nghỉ chờ cô.
“Chào mọi người!” Tống Vy gõ gõ cửa.
Mười mấy thanh thiếu niên, thiếu nữ trong phòng nghe thấy giọng nói của cô thì rối rít nhìn sang.
Những cậu trai khi nhìn thấy một Tống Vy xinh đẹp đánh thẳng vào lòng người như thế, đôi mắt bọn họ tức thì sáng rực, còn các cô gái thì khác. Hâm mộ cũng có, đố kỵ cũng có, tóm lại mỗi người mỗi ý.
“Tôi là nhà thiết kế trang phục cho chương trình giải trí của mọi người, tôi đến đây để lấy số liệu vóc dáng.” Tống Vy bước vào, chủ động lên tiếng.