Giang Hạ ngồi xuống bên cạnh Tống Vy: “Lúc họ tới tìm chúng ta, tớ cũng cảm thấy kỳ lạ, sau đó tớ có hỏi ra, thì bọn họ tới hợp tác là vì cậu đấy.”
“Tớ?” Tống Vy chỉ vào người mình.
“Đúng vậy, chiến thắng của Dục Hỏa Trùng Sinh đã khiến cậu trở thành một nhà thiết kế khá nổi tiếng trong nước. Tất cả mọi người đều biết tương lai của cậu sẽ rất rộng mở, cũng không phải không có khả năng sáng tạo trang phục Blue Blood của riêng mình, cho nên, sao Ánh Sao có thể không liên lạc trước với cậu được chứ?”
Giang Hạ uống một ngụm nước, ngừng một lát lại nói tiếp: “Như vậy thì sau này bọn họ có mượn sản phẩm cao cấp của chúng ta thì cũng dàng hơn.”
“Hóa ra là vậy!” Tống Vy lắc đầu cười.
Giang Hạ đặt ly xuống: “Thế nào, chúng ta có nhận lời mời này không?”
“Nhận chứ, sao lại không nhận, việc làm ăn dâng tới cửa mà. Vừa hay có thể để mấy thần tượng quảng cáo cho chúng ta, giúp danh tiếng của phòng làm việc vang xa hơn, tranh thủ chuyển mình thành công ty sớm một chút. Cứ như vậy, chúng ta có thể đi trên con đường cao cấp rôi.” Tống Vy lật tài liệu chương trình trong tay nói.
Giang Hạ cảm thấy có lý, vuốt cằm gật đầu: “Cậu nói đúng, vậy để tớ trả lời họ.”
Dứt lời, cô ấy lấy di động ra, đứng dậy đi tới ban công, bắt đầu gọi điện thoại.
Tống Vy cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu, lúc sắp xem xong thì có người tới.
Lần này không ấn chuông mà là mở thẳng cửa vào.
Tống Vy có hơi sững sờ, đặt tài liệu xuống rồi đứng lên, kinh ngạc nhìn người đàn ông: “Tổng giám đốc Đường, sao anh lại tới đây?”
Đường Hạo Tuấn xách một túi nhỏ trên tay, tay kia quơ quơ một cái thẻ từ màu trắng: “Hải Dương đưa thẻ chìa khóa cho anh.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Vy nghe được sự đắc ý từ giọng anh, nhíu mày hỏi: “Sao thằng bé lại đưa chìa khóa cho anh? Còn nữa, thằng bé đưa cho anh khi nào?”
“Đưa lúc sáng nay.” Đường Hạo Tuấn đút thẻ vào túi áo, đi về phía cô: “Không phải anh nói rồi sao, Hải Dương và Dĩnh Nhi rất muốn anh trở thành ba của bọn chúng, thế nên sau khi biết tối qua chúng ta ở bên nhau đã đưa cho anh một cái.”
Dứt lời, anh nhìn thoáng qua ban công, Giang Hạ đang quay lưng về phía họ gọi điện thoại, đôi mắt lạnh lùng ánh lên chút kinh ngạc.
Nhưng ánh mắt anh rất nhanh lại khôi phục vẻ thâm sâu như thường, đưa cái túi nhỏ trong tay cho Tống Vy.
Tống Vy theo bản năng duỗi tay nhận lấy: “Đây là cái gì thế?”
“Thuốc!” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mở, nói ra một chữ.
Vẻ mặt Tống Vy sững sờ, bàn tay cầm túi bất giác siết chặt lại.
Thuốc?
Lẽ nào là thuốc tránh thai cho cô?
Tống Vy nhìn xuống, cảm giác chiếc túi trên tay như nặng ngàn cân.
Tuy về mặt lý trí, cô cảm thấy anh đưa thuốc này cho cô không có gì sai, nhưng trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận được, anh lo lắng cô sẽ mang thai đứa con của anh đến vậy sao?
Tống Vy cười gượng một tiếng, hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm gì đó, mở túi ra.
Nhưng khi thấy rõ thuốc bên trong túi, cô lại sửng sốt: “Đây không phải thuốc tránh thai?”