Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Vừa mới về, xuống máy bay là tới đây luôn.”
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu.
Lúc này, điện thoại trên tay cô đột nhiên đổ chuông.
Tống Vy cầm lên nhìn, thấy là người của văn phòng thám tử gọi tới, hàng lông mày thanh tú cau lại, sau đó cười với Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi nhé tổng giám đốc Đường, tôi đi nghe điện thoại đã.”
Đường Hạo Tuấn chú ý thấy động tác ban nãy của cô, biết cuộc gọi này chắc chắn rất quan trọng, vậy là liền làm động tác tỏ ý cô cứ thoải mái.
Để không làm phiền những người khác thưởng thức tác phẩm, Tống Vy cầm điện thoại đi xa một chút, đi tới một nơi ít người, lúc này mới đặt điện thoại lên tai nghe máy: “Alo, thám tử Vương, bên phía Tống Huyền có tin tức gì à?”
“Đúng vậy, nửa tiếng trước là thời gian hóng gió của người bệnh trong bệnh viện tâm thần. Tôi thấy tất cả bệnh nhân đều tới hoa viên rồi, chỉ có duy nhất Tống Huyền là không tới thôi. Thế là bèn tới phòng bệnh của Tống Huyền kiểm tra, sau đó phát hiện Tống Huyền không ở trong phòng.”
“Không ở trong phòng?” Tống Vy híp mắt, nâng cao âm lượng: “Có ý gì?”
Đường Hạo Tuấn ở cách đó không xa vẫn luôn chú ý tới cô, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì mím đôi môi mỏng lại, không nhịn được mà đi tới: “Làm sao vậy?”
Tống Vy không ngờ rằng anh lại tới đây, liền lắc đầu ra hiệu lát nữa rồi nói.
Đường Hạo Tuấn hiểu ngay, nâng cằm không hỏi gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào điện thoại của cô.
Ở đầu bên kia điện thoại, thám tử Vương trả lời với giọng áy náy: “Nghĩa là, có thể cô ta đã tạm thời rời khỏi bệnh viện tâm thần. Xin lỗi cô Tống, tôi để mất dấu cô ta rồi.”
Tống Vy day trán, không có ý trách anh ta: “Không sao, anh cũng không phải vạn năng, nhưng vì sao anh lại nói là cô ta tạm thời rời khỏi bệnh viện tâm thần?”
Thám tử Vương đẩy kính: “Bởi vì tôi vừa tra tư liệu ra vào của cô ta, vẫn chưa thanh toán, cũng chưa trả phòng. Hơn nữa mẹ cô ta là Tô Thu vẫn còn đang ở đó, cho nên tôi đoán, chắc hẳn Tống Huyền chỉ tạm thời ra ngoài làm chuyện gì đó thôi.”
“Ra ngoài...” Tống Vy siết chặt điện thoại: “Xem ra cô ta đúng là giả điên giả dại thật, thư ký Vương, anh tiếp tục canh chừng ở đó, nếu như Tống Huyền quay lại thì báo cho tôi ngay!”
“Được.” Thư ký Vương gật đầu đồng ý.
Tống Vy cầm điện thoại, Đường Hạo Tuấn cau mày hỏi: “Tống Huyền làm sao thế?”
Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Để tránh phải ngồi tù, Tống Huyền giả vờ bị thần kinh, nhà giam chuyển cô ta tới bệnh viện tâm thần. Để thu thập chứng cứ cô ta giả bệnh, tôi đã thuê một thám tử giám sát cô ta. Không ngờ rằng, ban nãy thám tử nói, Tống Huyền đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi.”
“Còn có cả chuyện này?” Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống.
“Đúng vậy, để không phải ngồi tù, bây giờ chuyện gì cô ta cũng làm được.” Tống Vy day huyệt thái dương: “Nhưng điều mà tôi muốn biết nhất bây giờ đó là Tống Huyền đi đâu và làm gì?”
“Để tôi bảo Trình Hiệp điều tra.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra liên lạc với Trình Hiệp.
Tống Vy cũng không ngăn cản, bởi vì sớm tìm được Tống Huyền cũng là chuyện tốt.
Bây giờ Tống Huyền chính là một quả bom hẹn giờ, ai biết được cô ta chạy ra ngoài làm gì chứ?