“Tống Huy Khanh?” Tống Vy cắn môi: “Ông ta làm gì?”
“Hai ngày trước, sau khi Tống Huy Khanh vào tù thăm Tống Huyền, Tống Huyền đột nhiên phát điên. Sau đó chúng tôi mời rất nhiều bác sĩ chuyên ngành tới khám, kết quả khám ra được là rối loạn tâm thầm.”
Rối loạn tâm thần, cũng thường gọi là bệnh thần kinh.
“Chắc cô Tống cũng biết, quốc gia chúng ta rất khoan dung với những người mắc bệnh này. Tống Huyền là người mắc bệnh thần kinh thì không thể bị giam trong tù được. Cho nên bây giờ cô ta đã được chuyển sang bệnh viện tâm thần rồi.” Người của cục cảnh sát nói.
Tống Vy tức tới mức bật cười: “Sau khi thăm Tống Huyền xong, Tống Huyền liền phát điên. Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, rõ ràng là giả vờ!”
“Chúng tôi cũng biết có thể cô ta giả vờ, nhưng chúng tôi không có chứng cứ. Bởi vì mỗi một bác sĩ tới đây, kết quả khám đều giống nhau cả.” Người của cục cảnh sát cũng rất bất lực.
Muốn trách thì trách diễn xuất của Tống Huyền quá tốt, đến cả những bác sĩ kia cũng bị lừa.
Tống Vy tức tới mức bật cười.
Cô thực sự không ngờ rằng, Tống Huyền ngồi tù thôi mà cũng có thể ra khỏi tù nhanh như vậy.
Cô thực sự đã coi thường đôi ba con vô liêm sỉ Tống Huyền và Tống Huy Khanh này rồi.
“Bây giờ cô ta đang ở bệnh viện tâm thần nào?” Tống Vy day mi tâm rồi hỏi.
Cục cảnh sát đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Tống Vy nhận lấy, nhìn thoáng qua, nói tiếng cảm ơn rồi rời đi, lái xe tới bệnh viện tâm thần mà Tống Huyền đang nằm.
Cô muốn xem thử xem, rốt cuộc cô ta điên thật hay là giả điên!
Rất nhanh đã tới bệnh viện thần kinh.
Sau khi Tống Vy nghe ngóng được tầng Tống Huyền đang ở thì liền đi về phía thang máy.
Hai phút sau, Tống Vy tìm được phòng của Tống Huyền.
Cửa phòng đang mở, Tống Huyền ngồi trên sàn nhà, một y tá đang khom lưng, thử kéo cô ta dậy.
Nhưng Tống Huyền vừa đá vừa đạp, nhất quyết không chịu dậy, còn nổi giận với y tá.
Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc kia của Tống Huyền, đúng thật là có hơi giống bị điên.
“Khụ khụ!!” Tống Vy gõ cửa phòng, khẽ ho hai tiếng.
Y tá đứng dậy, nhìn sang phía cô: “Cô là?”
“Tôi là họ hàng của cô ta, nghe nói chỗ này của cô ta có vấn đề, nên tới đây thăm cô ấy.” Tống Vy chỉ vào đầu rồi nói.
Y tá cũng không nghi ngờ thân phận của cô, mỉm cười trả lời: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Y tá rời đi.
Tống Vy cất bước đi vào phòng, đi vòng quanh Tống Huyền một vòng, sau đó dừng lại trước mặt cô ta: “Giả vờ trông cũng giống đấy nhỉ!”
Tống Huyền như thể không nghe thấy, miệng vừa lẩm bẩm gì đó vừa kéo tóc con búp bê trên tay.
“Đừng có diễn trò nữa, tôi biết cô đang giả vờ mà, cô không hề điên!” Tống Vy ngồi xổm xuống, nâng cằm Tống Huyền lên.