Uống rượu và nước ép xong, ba người lại ngồi trở về.
Giang Hạ cầm bình rượu, rót đầy cho mình và Tống Vy.
Còn Kiều Phàm, anh ta không uống rượu, nên không rót cho anh ta.
Anh ta ngồi ở chỗ mình, nhìn Tống Vy và Giang Hạ uống hết ly này tới ly khác. Đôi mắt đằng sau lớp kính lấp lóe khiến người ta không thấy rõ được cái nhìn u tối.
Không biết đã bao lâu, Giang Hạ nấc một cái, ngã xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.
Tống Vy thấy vậy, vội vàng đặt ly rượu xuống xem tình hình của cô ta: “Giang Hạ.”
“Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu, chỉ say thôi.” Kiều Phàm lắc cốc nước ép nói.
Tống Vy lật Giang Hạ lại, nhận ra đúng là vậy thật, trái tim lo lắng mới về được đúng chỗ: “Kiều Phàm, nếu như Giang Hạ đã say rồi, vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, về thôi.”
Kiều Phàm ngẩng đầu lên uống hết nước ép rồi đứng dậy: “Không vội.”
“Sao thế?” Tống Vy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Không biết từ bao giờ kính của anh ta đã được tháo xuống, lộ ra đôi mắt hồ ly sâu thẳm không thấy đáy.
Tống Vy nhìn vào đôi mắt của anh ta, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ, đến cả đầu cũng choáng váng.
Cô cảm thấy có thể bản thân cũng hơi say rồi, nhắm mắt lại day huyệt thái dương, muốn khiến bản thân tỉnh táo một chút.