“Phải.” Tống Huy Khanh gật đầu.
Tống Vy bật cười: “Ông Tống, ông không đùa đấy chứ? Bảo Tiểu Kim làm người thừa kế của ông, vậy Huyền Nhi mà ông yêu thương nhất phải làm sao đây?”
Tống Huy Khanh siết chặt đầu rồng trên gậy chống: “Ba chưa từng nghĩ sẽ để Huyền Nhi làm người thừa kế. Huyền Nhi rồi cũng sẽ phải lấy chồng, ba không thể đem nhà họ Tống ra làm của hồi môn cho nó, để cho người khác trục lợi được.”
Thứ ông ta muốn luôn là phát triển doanh nghiệp Tống Thị lớn mạnh.
Nhìn ra được tham vọng trong mắt Tống Huy Khanh, khóe miệng Tống Vy cong lên đầy lạnh lùng: “Cho nên ý của ông là, muốn con trai thừa kế nhà họ Tống có đúng không?”
“Đúng vậy!” Tống Huy Khanh vuốt nhẹ cây gậy chống rồi trả lời.
Tống Vy bĩu môi khinh thường: “Ông Tống, vì sao cứ phải là Tiểu Kim thế? Ông bảo Tô Thu sinh cho ông thêm một thằng con trai không phải được rồi sao?”
Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh có vẻ lúng túng, chột dạ hắng giọng, bảo: “Bà ấy đã không còn trẻ nữa, không sinh được.”
“Thế thì chưa chắc đâu.” Tống Vy lắc ngón tay.
Tô Thu còn sinh một đứa con lớn hơn Hải Dương tầm hai tuổi với tên đàn ông khác, sao lại không sinh được nữa chứ.
Người thực sự không sinh được nữa, phải là bản thân ông ta mới đúng.
Nghĩ rồi, Tống Vy nhìn Tống Huy Khanh với ánh mắt sâu xa.
Tống Huy Khanh hiểu được ánh mắt của cô, cảm thấy cô đang cười nhạo mình, lập tức thẹn quá hóa giận: “Ánh mắt đó của con là sao?”
Tống Vy nhún vai: “Không có gì.”
Khóe miệng Tống Huy Khanh giật giật, sau đó đưa điện thoại của mình qua, có chút mất kiên nhẫn thúc giục: “Được rồi, con đưa số điện thoại của Tiểu Kim cho ba đi, ba tự nói với nó!”
Tống Vy nhìn điện thoại của ông ta, không nhận lấy: “Ông Tống, điều gì khiến ông tự tin rằng tôi sẽ cho ông cách liên lạc với Tiểu Kim vậy?”
“Mày không cho tao?” Tống Huy Khanh trừng đôi mắt già.
Tống Vy vuốt tóc ra đằng sau tai: “Ông nói đúng rồi đấy, tôi sẽ không cho ông đâu, tôi cũng sẽ không để Tiểu Kim thừa kế nhà họ Tống. Bây giờ doanh nghiệp Tống Thị còn chẳng phải công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, cùng lắm cũng chỉ là một cái xưởng nhỏ thôi, lại còn ngày nào cũng quẩn quanh bên bờ vực phá sản nữa chứ. Vì sao tôi phải để Tiểu Kim dọn dẹp một đống lộn xộn như vậy chứ?”
“Mày...” Tống Huy Khanh tức tới mức run tay.
Tống Vy ấn chìa khóa: “Còn nữa, tôi vẫn nhớ rõ bảy năm trước, lúc Tiểu Kim lên cơn đau tim, vẻ mặt ông chán ghét nói nó không phải là con trai ông. Bây giờ ông gặp khó khăn lại muốn nhận lại Tiểu Kim. Xin hỏi, ông Tống, ông dựa vào cái gì vậy?”
Nói xong lời này, cô không quan tâm tới sắc mặt khó coi của Tống Huy Khanh, mở cửa xe ra ngồi vào, lái xe rời đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tống Vy tới dưới tòa nhà tập đoàn Đường Thị. Sau khi đỗ xe xong, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nghe máy rất nhanh, giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền vào tai cô: “Tìm tôi có việc à?”
“Tổng giám đốc Đường, tôi đã thiết kế xong toàn bộ trang phục của nhân vật trong trò chơi mà chúng ta hợp tác lần trước rồi. Hiện giờ anh có rảnh không, bây giờ tôi cầm lên cho anh xem hiệu quả.” Tống Vy hạ cửa sổ xe xuống, ngẩng đầu lên nhìn lên chiếc cửa sổ nào đó trên tầng cao nhất tòa nhà, rồi nói.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy khỏi ghế làm việc: “Em đang ở dưới tầng à?”
“Đúng vậy.” Tống Vy “ừ” một tiếng.
Đường Hạo Tuấn đi về phía ban công, đứng ở trước cửa sổ sát đất của ban công nhìn xuống, thấy một chiếc Mercedes đang đậu ven đường, mặt mày dịu đi hẳn: “Em đợi một lát, tôi cho Trình Hiệp xuống đón em.”