Nhân viên gật đầu: “Được thì được, nhưng nhất định phải thông qua vệ tinh, vệ tinh có thể theo dõi toàn diện tung tích chiếc xe đó, nhưng tôi không có quyền. Một khi xâm nhập vệ tinh sẽ bị người phía trên phát hiện thì...” Nhân viên ậm ờ nói.
Đường Hạo Tuấn cũng biết sau khi bị người phía trên phát hiện sẽ có hậu quả gì, nhưng anh đã không còn lo nhiều đến vậy nữa. Hiện giờ anh rất lo lắng cho an nguy của Tống Vy, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được cô.
Đồng thời, trong lòng anh cũng rất hối hận vì sau khi Trần Nhã Nhã bị bắt đã rút nhiều vệ sĩ bên cạnh Tống Vy về, nếu không rút về thì hiện giờ có lẽ cô sẽ không gặp phải chuyện này.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuần lấy lại điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không sao, anh xâm nhập vệ tinh đi, tôi sẽ nói một tiếng với phía trên, sau khi xâm nhập, anh nhớ phải gửi lộ tuyến của chiếc xe đó liên tục cho tôi.”
“Vâng” Nhân viên nghe anh nói vậy, đương nhiên không băn khoăn gì nữa, bắt đầu làm việc.
Đường Hạo Tuấn xoay người đi ra bên ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Ông Cố, là tôi, tôi hy vọng ông có thể giúp tôi.” Đường Hạo Tuấn nói yêu cầu của mình với người đầu bên kia điện thoại. Có vẻ người đó đã đồng ý, Đường Hạo Tuấn nói một tiếng cảm ơn xong bèn buông điện thoại xuống, mở cửa xe ngồi vào. Khi thắt dây an toàn, điện thoại anh lại sáng lên, nhảy ra một bản đồ tuyến đường, trên bản đồ có một chấm đỏ đang lóe lên đi về phía trước. Đường Hạo Tuấn biết, chấm đỏ đó chính là chiếc xe van đưa Tống Vy đi.
Đường Hạo Tuấn dứt khoát, không chút do dự khởi động xe, dựa theo bản đồ tuyến đường đuổi theo. Sau khi đuổi theo hai con đường, sau xe anh cũng có mấy chiếc xe cảnh sát đặc nhiệm đi theo, là anh bảo ông Cố sắp xếp, cùng đi cứu người.
Lúc này, một tên đàn ông ngồi ở ghế phụ chiếc xe van đặt điện thoại xuống với sắc mặt khó coi, nói với tên lái xe: “Đại ca, tình hình thay đổi, vừa rồi người đó nói với chúng ta là có người tới cứu người phụ nữ này, hơn nữa đã đuổi tới rồi, còn dẫn theo mấy chiếc xe cảnh sát đặc nhiệm nữa!”
“Cái gì? Cảnh sát đặc nhiệm?” Những người ngồi phía sau giám sát Tống Vy nghe vậy thì đều sửng sốt.
Chỉ có đôi mắt Tổng Vy là tỏa ra một ánh sáng mãnh liệt, miệng bị dán băng dính, kích động kêu vài tiếng. Là Đường Hạo Tuấn, nhất định là anh!
Lúc này tên lái xe căng thẳng, tức giận đập tay lái: “Đáng chết, không phải nói người phụ nữ này chỉ là một nhà thiết kế thời trang sao? Không ngờ còn kéo cảnh sát đặc nhiệm tới đuổi theo chúng ta, xem ra chúng ta bị lừa rồi”
"Thế đại ca, chúng ta phải làm sao giờ?” Người đàn ông lái xe trầm ngâm mấy giây, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Họ đuổi tới đâu rồi?”
Người ngồi ở ghế phó lái lập tức gửi tin nhắn hỏi, nhận được câu trả lời, cả người đều luống cuống: “Đại... đại ca, họ đã ra khỏi nội thành rồi, bây giờ chỉ cách chúng ta mười mấy km!”
Mười mấy km? Tim Tổng Vy đập nhanh hơn, trong mắt ánh lên hy vọng ngày càng rõ. Cô biết, cô sẽ được cứu! Tổng Vy không còn hoảng sợ như vậy nữa, mà mấy người trong xe bắt đầu luống cuống: “Sao bọn họ đuổi nhanh vậy?”
Người đàn ông lái xe không khỏi siết chặt tay lái: “Phí lời, người ta là xe cảnh sát đặc nhiệm cải tiến, chúng ta chỉ là cái xe nhỏ bé tồi tàn, làm sao nhanh được hơn họ, xem ra lần này chúng ta nguy rồi!”
Nghe vậy, bầu không khí trong chiếc xe van trở nên im lặng. Bọn chúng không phải những kẻ liều mình quên mạng, chỉ là lưu manh trong xã hội thôi. Tuy cũng từng ngồi tù nhưng chưa từng làm chuyện bắt cóc giết người. Đây vẫn là lần đầu tiên, vì được nhiều tiền, lại chỉ cần đưa người về nông thôn bán thôi, không cần lấy mạng nên nhận luôn.
Nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại có chống lưng mạnh đến vậy, kéo cả cảnh sát đặc nhiệm đuổi theo bọn chúng, sớm biết như vậy thì bọn chúng đã không nhận việc này rồi.