Nghe xong cách của cô ta, trong mắt Tống Huy Khanh ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó trở nên kiên định, gật đầu: “Ba biết rồi, ba sẽ sắp xếp.”
Dứt lời, ông ta rời khỏi đồn cảnh sát.
Hôm sau, ăn sáng xong, Tống Vy cầm cặp sách của Tống Dĩnh Nhi lên, chuẩn bị đưa cô bé đi học.
Nhưng đột nhiên Tống Dĩnh Nhi lại chạy về phòng, khóa trái cửa lại.
Tống Vy gõ cửa phòng: “Dĩnh Nhi, con làm gì thế, mau mở cửa ra đi.”
“Không mở, không mở, con mở cửa rồi mẹ lại đưa con tới nhà trẻ.” Sau cánh cửa, Tống Dĩnh Nhi ngồi dưới đất, dựa lưng vào cửa lắc đầu, rầu rĩ nói.
Tống Vy sửng sốt.
Hóa ra Tống Dĩnh Nhi khóa cửa phòng lại là vì không muốn đi nhà trẻ sao?
Tống Vy cụp mắt xuống, nghĩ một lát liền hiểu ra nguyên nhân Tống Dĩnh Nhi không muốn đi học.
Xem ra chuyện mấy hôm trước thật sự mang đến đả kích lớn cho Dĩnh Nhi, khiến cô bé tới tận bây giờ vẫn chưa quên được.
Thở dài một hơi, Tống Vy gượng cười, rồi bảo: “Nhưng Dĩnh Nhi không đi học thì sao có thể học được kiến thức từ cô giáo đây? Các bạn nhỏ khác đều đang học đấy, Dĩnh Nhi muốn bị tụt lại phía sau các bạn khác sao?”
Tống Dĩnh Nhi ở bên trong nghe được lời này, cả người ngây ra, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng: “Tụt lại thì tụt lại, tụt lại con cũng không đi, con đi rồi chúng nó sẽ bắt nạt con, nói con không có ba, là con hoang, hu hu hu…”
Dứt lời, cô bé đột nhiên khóc òa lên, nói thế nào cũng không chịu mở cửa.
Tống Vy không còn cách nào.
Lúc này, giọng của Tống Hải Dương truyền tới từ phía sau: “Vậy để chú Đường đưa đi thì sao, như vậy chúng sẽ không nói em thế nữa?”
“Hả?” Tống Vy bất giác quay đầu lại, thấy Đường Hạo Tuấn bị Tống Hải Dương kéo tới, không khỏi nhướng mày: “Tổng giám đốc Đường, anh…”
“Hải Dương kéo tôi tới.” Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía Tống Hải Dương.
Vốn dĩ anh định tới công ty, kết quả còn chưa ra khỏi cửa thì Tống Hải Dương đã ấn vang chuông cửa rồi.
Sau đó dì Vương mở cửa, Tống Hải Dương lao thẳng vào phòng anh, kéo anh tới đây, nói cần anh giúp đỡ.
“Vớ vẩn!” Tống Vy lập tức vỗ nhẹ vào đầu Tống Hải Dương, nhỏ giọng trách: “Chú Đường không bận việc hay sao mà con còn bảo chú ấy đưa đi?”
Khi Đường Hạo Tuấn bị Tống Hải Dương dẫn tới cũng đã lường trước được rồi, nhẹ nhàng cong môi nói: “Không sao, đúng lúc tôi cũng định ra ngoài, có thể tiện đường đưa Dĩnh Nhi đi.”
“Nhưng mà…”
Tống Vy còn định nói gì đó thì cửa phòng trước mặt đột nhiên bật mở, Tống Dĩnh Nhi đi từ bên trong ra, ôm lấy chân Đường Hạo Tuấn: “Mẹ ơi, con muốn chú Đường đưa đi!”
Tống Hải Dương đắc ý cười: “Mẹ xem, cách của con quả nhiên có hiệu quả, tìm chú Đường tới, Dĩnh Nhi lập tức đi ra ngay.”
Tống Vy lườm cậu bé một cái, cậu bé lập tức ngậm miệng.
Tống Vy lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt áy náy, cúi người nói với anh: “Tổng giám đốc Đường, thật sự xin lỗi, lần nào cũng gây phiền phức cho anh.”
“Không sao.” Đường Hạo Tuấn xoa đầu Tống Dĩnh Nhi, nhẹ nhàng trả lời.
“Ba ơi, ôm con!” Tống Dĩnh Nhi dang hai tay ra, nhìn Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy suýt nữa thì tự sặc nước miếng, vỗ lưng cô bé, sửa lại nói: “Gọi chú.”