Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ giơ tay lên làm động tác im lặng.
Trình Hiệp gật đầu, không lên tiếng nữa. Sau đó lại nghe thấy tiếng khóc của Dĩnh Nhi phát ra từ bên trong và cả tiếng một đứa trẻ khác đang hùng hổ nói: “Bọn tôi không nói bậy, cậu vốn dĩ không có ba. Cô nói rồi, đứa trẻ không có ba thì đều là con hoang, cậu chính là đồ con hoang.”
Giọng nói của đứa trẻ này thoạt nghe non nớt, đáng yêu biết bao nhiêu, nhưng mở miệng ra lại toàn là những lời ác độc, khiến người ta sởn gai ốc.
Trình Hiệp không khỏi rùng mình, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, Dĩnh Nhi bị bắt nạt rồi.”
“Tôi biết.” Đường Hạo Tuấn vô thức siết chặt bàn tay đút trong túi quần, giọng nói lạnh như băng.
Anh rất quý Dĩnh Nhi, bây giờ lại chứng kiến cảnh cô bé bị người ta bắt nạt, trong lòng chợt trào lên lửa giận.
“Cậu mới là đồ con hoang! Tôi có ba, tôi không phải con hoang. Mấy hôm trước, ba tôi còn đến họp phụ huynh cho tôi kìa. Tôi có ba! Tôi có ba!” Bị nói là đồ con hoang, tâm trạng của Dĩnh Nhi bỗng chốc sụp đổ, cô bé càng khóc to hơn.
Mấy nhóc mập trước mặt thấy cô bé khóc thảm thiết như vậy, ngược lại còn phá lên cười.
“Đấy đâu phải là ba cậu. Cô nói rồi, người đến họp phụ huynh cho cậu là Tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị. Tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị không có con, thế nên cậu không phải là con của chú ấy. Hơn nữa, mẹ cậu còn là một người phụ nữ xấu xa hư hỏng, chuyên đi dụ dỗ đàn ông. Cậu là đứa ngu ngốc do người phụ nữ xấu xa sinh ra!”
“Lêu lêu, đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc!”
Mấy đứa nhóc cùng vỗ tay hùa nhau trêu chọc cô bé.
“Các cậu mới là đồ ngu ngốc, hu hu hu...” Gương mặt Tống Dĩnh Nhi đỏ lựng lên vì tức giận, nắm chặt hai tay định lao vào đánh nhau với bọn chúng.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn đạp cửa xông vào, một tiếng rầm vang lên chói tai. Cánh cửa bị đập mạnh vào tường, rung lên mấy cái.
Mấy đứa trẻ bên trong đều bị dọa cho phát hoảng.
Nhất là Tống Dĩnh Nhi, cô bé sợ đến nỗi nấc cụt, nhưng sau khi nhìn rõ người bước vào là Đường Hạo Tuấn, chiếc miệng nhỏ liền mếu máo, chạy thật nhanh tới chỗ anh: “Ba ơi...”
Đường Hạo Tuấn thu lại nét mặt u ám, ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng, ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cô bé, dịu dàng trấn an: “Không sao rồi, có ba ở đây.”
Một tiếng ba này đã khiến tất cả những nỗi ấm ức tủi thân trong lòng Tống Dĩnh Nhi bộc phát, cô bé ôm lấy cổ anh, lại một lần nữa òa khóc nức nở.
Cô bé vừa khóc vừa nấc cụt, có làm thế nào cũng không nín được, khiến Đường Hạo Tuấn không khỏi đau lòng.
Anh vỗ về lưng cô bé dỗ dành, đồng thời đanh giọng lệnh cho Trình Hiệp: “Cậu đi gọi ngay giáo viên của bọn trẻ tới đây!”
“Vâng!” Trình Hiệp gật đầu, lập tức làm theo.
Sau khi anh ta rời đi, Đường Hạo Tuấn ôm Dĩnh Nhi đến trước mặt mấy nhóc mập kia.
Mấy đứa nhóc vẫn đang sợ hãi vì cú đạp cửa khi nãy của anh, giờ lại đối diện với sắc mặt u ám cùng với hàn khí tỏa ra từ người đàn ông này, cả đám càng thêm khiếp sợ, không ngừng lùi về sau. Thậm chí có hai đứa nhóc còn sợ quá khóc toáng cả lên, gào thét gọi mẹ ơi.
Tiếng khóc ầm ĩ của chúng khiến Đường Hạo Tuấn nhức đầu, anh mím môi, lạnh giọng quát: “Im ngay!”
Bọn trẻ lập tức nín bặt, không dám gào lên nữa.
Lúc này tiếng khóc của Tống Dĩnh Nhi cũng nhỏ dần, Đường Hạo Tuấn thả cô bé xuống, chuyển qua nắm tay: “Dĩnh Nhi, nói cho ba biết, vừa nãy đứa nào đầu têu bắt nạt con?”
“Là cậu ta ạ!” Tống Dĩnh Nhi chỉ tay vào một đứa bé mập nhất trong đám nhóc mập kia, tức giận nói: “Ba à, là cậu ta bắt nạt con, nói con là đồ con hoang, không có ba.”
Đường Hạo Tuấn lập tức nhìn về phía cậu bé đó, khí thế tỏa ra xung quanh anh phút chốc như ập đến chỗ cậu bé: “Nói, tại sao lại bắt nạt con gái chú!”
Nhóc mập sợ không dám nhúc nhích, mỡ trên mặt cũng theo đó phát run. Cuối cùng, dường như không chịu nổi sự sợ hãi này nữa, cậu bé òa lên khóc nức nở: “Cháu cũng có muốn đâu hu hu hu, có một cô bảo bọn cháu làm như vậy ạ. Cô đó nói chỉ cần bọn cháu ở trường học mắng Tống Dĩnh Nhi là đồ con hoang thì sẽ mua cho bọn cháu thật nhiều đồ ăn ngon...”
“Cô?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia sắc lạnh, bàn tay anh cuộn chặt thành nắm đấm.