“Ra ngoài xem sao.”
Nói xong, Giang Hạ lau qua bàn tay ướt sũng vào tạp dề rồi ra khỏi phòng bếp.
Tống Vy đi ngay sau cô ta, hai người cùng lúc ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi đã nhìn thấy Kiều Phàm đang nằm trên sàn nhà, xung quanh là mấy chiếc cốc thủy tinh đã bị rơi vỡ tung tóe.
Nhưng thảm nhất vẫn là bó hoa hồng mà Đường Hạo Tuấn tặng cho Tống Vy. Lúc này nó đang bị đè dưới thân Kiều Phàm, bông nào bông nấy gãy dập tả tơi, cánh hoa rải rác khắp nơi.
Bó hoa hồng ấy, đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
“Kiều Phàm, anh không sao chứ?” Thấy Kiều Phàm bị ngã, sắc mặt Giang Hạ thoáng cái đã thay đổi, vội vàng chạy lại đỡ anh ta dậy.
Tống Vy cũng qua giúp một tay.
Hai người hợp lực đỡ Kiều Phàm đến ghế sô pha.
Sau khi ngồi xuống, anh ta nhìn Tống Vy với vẻ mặt áy náy: “Vy Vy à, xin lỗi nhé, tôi gây thêm phiền phức cho em rồi, cốc với hoa đều đã bị hỏng mất.”
Cô nhìn bó hoa tả tơi trên sàn nhà, nếu nói không đau lòng thì nhất định là giả. Nói gì đi chăng nữa, đây cũng là hoa của Đường Hạo Tuấn tặng cho cô mà.
Nhưng dù vậy, cô cũng không thể trách Kiều Phàm được, chỉ đành nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, khoát tay nói: “Không sao đâu, hỏng rồi thì thôi, chỉ là cốc uống nước với bó hoa bình thường thôi mà. Anh không sao là tốt rồi. Nhưng mà Kiều Phàm, rốt cuộc khi nãy xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại bị ngã thế?”
Giang Hạ đang thu dọn đống thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, nghe vậy cũng dừng lại, nhìn Kiều Phàm, muốn biết nguyên nhân là gì.
Kiều Phàm cười khổ nói: “Tôi định vào nhà vệ sinh, chẳng hiểu sao đột nhiên đi đứng như người mất lực, lúc ngã xuống không cẩn thận quệt tay làm đổ hoa với cốc.”
“Ra là vậy.” Tống Vy đột nhiên hất cằm, sau đó quay đầu nhìn Giang Hạ lúc này đã dọn xong đống thủy tinh vỡ: “Giang Hạ, cậu dìu Kiều Phàm vào nhà vệ sinh nhé, tớ đem đống này đi đổ.”
“Được.” Giang Hạ gật đầu, đến đỡ lấy cánh tay Kiều Phàm.
Tuy anh ta khó chịu với sự đụng chạm này của Giang Hạ nhưng cũng không từ chối, để cho cô ta dìu vào nhà vệ sinh.
Đi được vài bước, Kiều Phàm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tống Vy đang ôm đống hoa dập nát ra ngoài, khóe miệng dần cong lên một nụ cười đắc ý.
Giang Hạ nhìn thấy hết những điều này, đồng tử cô ta co rụt lại, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Đợi sau khi Tống Vy ra khỏi nhà, cô ta không khỏi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông bên cạnh mình lúc này: “Kiều Phàm, anh cố ý phá nát hoa của Tống Vy đúng không?”
Ánh mắt Kiều Phàm thoáng dao động, vờ như nghe không hiểu, hờ hững nhìn Giang Hạ: “Tôi không biết cô đang nói gì hết!”
“Anh biết!” Giang Hạ siết chặt lấy cánh tay anh ta: “Kiều Phàm, anh cố ý có phải không? Anh đố kỵ vì Tống Vy nhận hoa của Đường Hạo Tuấn nên mới làm như vậy. Vy Vy không biết con người thực của anh ra sao, nhưng tôi lớn lên cùng anh từ bé, tôi đương nhiên biết rõ. Những chuyện này anh hoàn toàn có thể làm ra được.”
“Vậy thì đã sao?” Kiều Phàm nhấc vai, rút tay khỏi tay Giang Hạ: “Sao, cô định đi nói với Tống Vy à? Nói với cô ấy hoa là do tôi cố tình phá nát, nói thực ra tôi chính là một kẻ biến thái mắc bệnh tâm lý sao?”
“Tôi không có ý đó, anh đừng có nghĩ tôi như vậy có được không?” Đôi mắt Giang Hạ đỏ hoe nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Đừng nghĩ cô như vậy à?” Trong mắt Kiều Phàm không giấu nổi sự chán ghét và căm hận: “Không phải cô thích mật báo lắm sao? Năm xưa nếu như không phải tại cô thì ba mẹ của tôi cũng không đến nỗi bị ba mẹ cô hại chết!”