Tống Vy lấy di động ra xem giờ, cô giật mình đứng phắt dậy: “Ối, chín giờ đến nơi rồi. Bé con, mau đi gọi em gái con dậy đi, nhanh không muộn học bây giờ.”
Đều tại sáng sớm ra Tống Huy Khanh đã chọc giận cô, hại cô quên gọi hai đứa nhỏ dậy.
Tống Hải Dương dụi mắt, “vâng” một tiếng rồi xoay người về phòng ngủ.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng lên: “Lát nữa để tôi đưa Dĩnh Nhi đến trường cho, bây giờ em đi ra ngoài không tiện lắm, quá nhiều người nhận ra em.”
Tống Vy khẽ gật đầu, không từ chối: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
Anh nói không sai, bây giờ, cô bị cả cộng đồng mạng phỉ nhổ, gần như ai cũng biết mặt cô.
Chẳng may, lúc đưa Dĩnh Nhi đi học lại có phụ huynh nào từng xem cuộc thi và nhận ra cô, rất có thể sẽ xúi con mình xa lánh Dĩnh Nhi ở trường, không cho con mình chơi với Dĩnh Nhi nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến Dĩnh Nhi.
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn phất tay, ý bảo không cần cảm ơn.
Rồi anh lại như nhớ tới điều gì đấy, quay sang hỏi Tống Vy: “Mọi người còn chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa.” Tống Vy lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Vậy em chờ một lát.”
Nói xong, anh đi ra phía cửa.
Tống Vy ngạc nhiên nhìn theo anh.
Chắc không phải anh muốn đi mua bữa sáng cho mẹ con cô đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tống Vy vội đuổi theo, muốn gọi anh lại.
Nhưng theo ra tới lại phát hiện anh đi vào căn hộ của mình ở đối diện.
Tống Vy không tiện theo vào, chỉ có thể dừng chân, đứng tại chỗ chờ.
Khoảng hai phút sau, Đường Hạo Tuấn cầm một túi giấy đi ra. Thấy cô đứng ngoài cửa thì nhướng mày: “Em đứng đây chờ tôi à?”
“Đúng vậy.” Tống Vy mím môi: “Tôi chỉ muốn nói, chúng tôi có sandwich, nướng cho nóng lên là được, anh không cần lo cho chúng tôi, nhưng chưa kịp nói xong thì anh đã đi mất rồi.”
Nghe cô giải thích xong, niềm vui vừa dâng lên trong lòng Đường Hạo Tuấn chợt tắt ngúm. Anh bình thản đưa đồ đang cầm qua cho cô: “Trẻ con ăn sandwich khó tiêu hóa, ăn cái này đi. Đây là bữa sáng dì Vương vừa nấu hôm nay.”
“Nhưng mà...” Tống Vy mấp máy môi còn muốn nói thêm điều gì nữa.
Đường Hạo Tuấn mím môi cắt ngang lời cô: “Thời gian không còn sớm, chờ em làm nóng bữa sáng xong thì Dĩnh Nhi cũng muộn học mất.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Vy cũng không có lý do gì để phản đối nữa, một lúc lâu sau mới nói: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
Dứt lời, cô vươn tay nhận lấy túi giấy.
Lúc này vẻ mặt Đường Hạo Tuấn mới thoải mái hơn, khẽ “ừ” một tiếng, lại theo cô vào nhà của cô.
Ăn sáng xong, Đường Hạo Tuấn đưa Dĩnh Nhi đi học, Tống Vy thì ở nhà với Tống Hải Dương, tiện thể chú ý tình hình trên mạng.
Trên mạng càng truyền càng dữ dội, rất nhiều nick Marketing còn dẫn đường dư luận, từ không nói có mà văn vẻ cứ như chuyện thật sự xảy ra như bọn họ nói vậy.
Rất nhiều cư dân mạng không biết chuyện thật hay giả, hơn nữa Tống Vy cũng không lên tiếng nên mọi người đều tưởng là thật. Mọi người đều cảm thấy cô chính là người thứ ba xen vào giữa hai người Đường Hạo Tuấn và Tống Huyền, hại bọn họ chia tay và hủy bỏ hôn ước. Vậy nên những lời bọn họ càng mắng càng khó nghe.
Chỉ thoáng chốc, tiếng xấu của Tống Vy đã lan xa.