“Cũng phải nhỉ.” Những người tại hiện trường và khán giả xem livestream cũng có người cảm thấy có lý.
Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô không nhìn thấy được thiết kế của tôi, nhưng khán giả xem livestream nhìn thấy được.”
“Ý của cô là, có khán giả tiết lộ thiết kế của cô cho tôi, ngay khi tôi tới nhà vệ sinh à?” Nụ cười của Tống Huyền tắt ngấm.
Tống Vy giương cằm lên, không tỏ ý kiến.
Tuy trong lòng Tống Huyền hoảng hốt vì cô đoán ngay ra được, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có gì, bĩu môi nói: “Nực cười, cô nói vậy thì là vậy à? Khán giả xem livestream có quan hệ gì với tôi, vì sao họ phải giúp tôi? Hơn nữa, có nhìn thấy tôi liên lạc với bọn họ không, trong lúc thi không được dùng thiết bị điện tử đâu.”
“Đúng vậy, lúc cô Tống ra ngoài, tôi cũng không nhìn thấy cô ấy cầm điện thoại, sao cô ấy liên lạc với người khác để giúp mình được, có lẽ nhà thiết kế Tống thực sự hiểu lầm rồi.”
“Vậy xem ra, hai người đều không sao chép lẫn nhau, không phải chuyện sẽ đi vào ngõ cụt sao, hai người không thể nghĩ tới cùng một thiết kế được đúng không?”
Khán giả tại hiện trường bàn luận xôn xao, khán giả xem livestream cũng không ngừng đoán già đoán non.
Lâm Giai Nhi dựa vào chiếc gối ở đầu giường: “Hạo Tuấn, cậu nói xem, hai người họ rốt cuộc ai mới là người sao chép ai?”
“Tống Huyền!” Đường Hạo Tuấn không nhìn cô ta, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào giao diện livestream trên điện thoại, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi lóe lên một cái: “Vì sao cậu lại khẳng định như vậy, nhỡ không phải vợ sắp cưới trước đây của cậu, mà là Tống Vy...”
“Tống Vy có tài năng, vì sao cô ấy phải sao chép?” Đường Hạo Tuấn khẽ cau mày nhìn cô ta, trong mắt thoáng vẻ không bằng lòng.
Đồng tử Lâm Giai Nhi co rút lại, bàn tay trong chăn siết chặt.
Anh bất mãn với cô ta chỉ vì Tống Vy kia ư?
Cô ta và anh là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thời thơ ấu, vậy mà lại không bằng một người phụ nữ mới chỉ quen được mấy tháng.
Trong lòng Lâm Giai Nhi vô cùng khó chịu, nhưng bề ngoài không nhìn ra được gì cả. Điều duy nhất có thể nhìn ra được là nỗi thất vọng khi bị Đường Hạo Tuấn phủ định.
Cô ta rũ mắt xuống, che khuất sóng ngầm cuộn trào trong mắt, yếu giọng nói: “Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi mà, không phải thì không phải thôi, cậu việc gì phải hung dữ với tôi như vậy?”
Đường Hạo Tuấn thoáng sững người.
Anh hung dữ sao?
Đường Hạo Tuấn mím bờ môi mỏng, dịu giọng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng Tống Vy không thể sao chép ý tưởng được. Bắt đầu từ lúc thi, thiết kế mà cô ấy vẽ chưa bao giờ rời khỏi ống kính livestream cả. Nhìn lại bên Tống Huyền, trước khi cô ta đi vệ sinh thì chẳng vẽ ra được gì cả, đi vệ sinh xong quay về lại vẽ được, rõ ràng là có vấn đề.”
Nói rồi anh lấy điện thoại ra.
Lâm Giai Nhi thấy vậy, ấn tay lên điện thoại anh: “Hạo Tuấn, cậu làm gì vậy?”
Đường Hạo Tuấn rút điện thoại ra: “Điều tra chân tướng sự việc này.”
“Cậu muốn giúp cô Tống à?” Lâm Giai Nhi híp mắt.
Đường Hạo Tuấn không nói năng gì.
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Hạo Tuấn, vì sao cậu phải giúp cô ấy, có phải cậu với cô ấy...”