“Bọn con biết rồi ạ” Hai đứa trẻ đồng thanh đáp lại. Tống Vy đặt Tổng Hải Dương xuống, đẩy thằng bé đến trước mặt Giang Hạ: “Giang Hạ, làm phiền cậu chăm sóc bọn trẻ, tớ về hội trường đây, cuộc thi vẫn còn đang diễn ra”
“Cậu đi đi” Giang Hạ mỉm cười, vẫy tay với cô. Tống Vy ừ một tiếng, xoa đầu hai đứa trẻ rồi rời khỏi căn phòng nghỉ. Về đến hội trường, bộ trưởng thấy cô vào liền nói: “Cuộc thi chính thức bắt đầu, thời gian là hai tiếng” Thư ký Vương gật đầu, lấy một chiếc đồng hồ ra đặt giờ.
Tống Vy ngồi vào chỗ của mình, cô hít sâu một hơi, lật trang giấy thiết kế đầu tiên, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ, tìm cảm hứng thiết kế. Tống Huyền cách cô một quãng không xa, khoảng hai ghế trống, sốt ruột đến mức mồ hôi túa đầy cả người.
Bởi vì lúc này, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng, không có một chút cảm hứng nào, đến cả khả năng suy nghĩ bình thường cũng không có, không thể tập trung được tinh thần.
Hiện giờ, trong lòng cô ta vô cùng căm ghét gã bộ trưởng đang ở trên sân khấu kia, mọi chuyện đang yên lành, tự nhiên thay đổi sang một chủ đề khác làm cô ta không biết làm gì!
So với Tổng Huyền đang hoảng loạn, Tổng Vy lại hết sức điềm tĩnh, như thể không phải đang tham gia cuộc thi. Cô từ từ mở mắt ra, một nụ cười tự tin nở trên gương mặt, cô cầm cây bút chì bên cạnh lên. “Hạo Tuấn, hình như cô Tống đã có ý tưởng thiết kế rồi.” Lâm Giai Nhi xem màn hình livestream, nghiêng đầu nhắc nhở người đàn ông bên cạnh giường bệnh.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên khỏi máy tính, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đẹp tuyệt vời.
Anh không nhìn điện thoại của cô ta mà khẽ nhướng mi rồi nói: “Tôi biết, cô ấy có thiên phú trời cho trong mảng thiết kế, chỉ một cuộc thi tranh giải nho nhỏ thôi mà, không làm khó được cô ấy đâu.”
“Hạo Tuấn có lòng tin với cô Tống thật đấy.” Nụ cười trên mặt Lâm Giai Nhi cứng nhắc.
Đường Hạo Tuấn lại cúi đầu xuống: “Không biết là tôi có lòng tin với cô ấy hay không, tài năng của cô ấy đủ tư cách để khiến tất cả mọi người đều có lòng tin với cô ấy.”
“Vậy à?” Trong mắt Lâm Giai Nhi thoáng hiện nét u ám, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Lâm Giai Nhi thấy bản thiết kế của Tống Vy đã gần hoàn thành, chỉ còn thiếu khâu lên màu nữa thôi. Nhân lúc Đường Hạo Tuấn không chú ý, cô ta lặng lẽ chụp lại bản thiết kế của Tống Vy, sau đó vén chăn lên.
“Hạo Tuấn.” Gò má Lâm Giai Nhi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng gọi Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên nhìn cô ta: “Làm sao vậy?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Lâm Giai Nhi bỏ điện thoại vào trong túi áo bệnh nhân.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, đóng máy tính lại đặt sang một bên, đỡ cô ta xuống giường bệnh, rồi đỡ cô ta tới bên ngoài cửa nhà vệ sinh: “Tự cậu làm được không, nếu không được thì để tôi gọi y tá vào giúp cậu.”
“Không cần đâu.” Lâm Giai Nhi xua tay cười ôn hòa: “Tuy tôi không có sức mấy, nhưng vẫn có thể đi vệ sinh được.”
Nói rồi, cô ta đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Mấy phút sau, Lâm Giai Nhi đi vệ sinh xong bước ra.
Đường Hạo Tuấn lại đỡ cô ta quay về giường bệnh.
Sau khi nằm lên giường, cô ta lấy điện thoại ra khỏi túi áo, bấm vào phòng live stream, tiếp tục xem cuộc thi.
Tại hiện trường cuộc thi, Tống Vy đã tô màu lên bản thiết kế của mình.
Tốc độ tô màu của cô rất nhanh, bàn tay múa bút sắp chỉ còn sót lại tàn ảnh.
Cùng với màu sắc mỗi lúc một nhiều, nét cười trên gương mặt cô cũng theo đó càng sâu hơn.
Tống Huyền nhìn thấy vậy, chẳng những nóng vội tới mức mồ hôi đầm đìa, mà tâm lý cũng vô cùng áp lực.
Nhìn dáng vẻ của Tống Vy, sao cô ta có thể không biết tác phẩm của Tống Vy sắp hoàn thành. Còn bản thân cô ta, vẫn là một tờ giấy trắng.
“Sắp thua rồi sao?” Tống Huyền ngơ ngác nhìn tờ giấy trắng trước mặt, cảm thấy rất không cam lòng, nhưng lại bất lực không làm gì được, bởi cô ta thực sự không thể vẽ ra.
Nhưng vào đúng lúc này, một phóng viên bất ngờ đi ngang qua Tống Huyền, vứt một viên giấy nhỏ lên bản thiết kế của cô ta với tốc độ cực kì nhanh.
Tống Huyền cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vô thức vươn tay che lấy viên giấy nhỏ ấy, sau đó quay lại nhìn phóng viên kia.