Tống Vy được người phóng viên đỡ, cô đứng vững nhưng sắc mặt tái nhợt. Cô cảm ơn phóng viên rồi quay người lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tống Huyền: “Cô cố tình đúng không?”
“Cố tình cái gì cơ?” Tống Huyền ngẩng đầu lên nhìn cô, giả vờ như không nghe hiểu ý cô muốn nói là gì.
Tống Vy siết chặt nắm tay: “Cố ý thò chân ra ngáng đường tôi!”
Tống Vy vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ở đó cùng kinh ngạc.
“Hóa ra suýt chút nữa nhà thiết kế Tống Vy bị ngã là do nhà thiết kế Tống Huyền cố tình ngáng đường người khác.”
“Nhất định là như vậy, đường đi rất bằng phẳng, không có bậc cầu thang, nếu như không có vật gì đó ngáng đường thì nhất định không thể ngã được.”
“Vậy nhà thiết kế Tống Huyền kia đúng là quá đáng!”
Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, Tống Huyền cũng không hoang mang, ngược lại cô ta còn cười: “Tôi thừa nhận là mình có duỗi chân ra nhưng là vì chân tôi gập lâu quá bị mỏi nên tôi mới duỗi ra. Hơn nữa tôi duỗi chân ra từ rất lâu rồi, là cô không chú ý dưới chân mình, lại còn nói tôi cố ý. Vậy có phải tôi có thể nói là cô cố tình vấp ngã để định hãm hại tôi không?”
Dù sao lúc cô ta thò chân ra cũng không ai nhìn thấy, camera để livestream cũng không quay ở bên dưới.
Không có chứng cứ, ai có thể làm gì cô ta được chứ?
Nhìn thấy vẻ đắc ý trong ánh mắt của Tống Huyền, Tống Vy cũng đoán được đại khái trong lòng cô ta đang nghĩ gì, cô mím môi, trong mắt thoáng hiện vẻ sắc lạnh, đang định đáp trả trở lại.
Thì phân hội trưởng cầm một văn bản bước đến, nhìn hội trường đang ầm ĩ lên rồi đanh mặt lại: “Mọi người đang cãi nhau chuyện gì vậy?”
“Phân hội trưởng, là như thế này.” Một phóng viên mồm miệng nhanh nhẹn, lập tức kể đầu đuôi chuyện ban nãy ra.
Phân hội trưởng nghe xong, ông ta trầm tư vài giây rồi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Tống Huyền: “Có một số nhà thiết kế, tài năng thiếu sót, không chịu cố gắng nỗ lực, suốt ngày giở những trò xấu xa thì cũng thôi đi, tâm địa lại còn độc ác như vậy, đúng là khiến người khác mở mang tầm mắt.”
Câu nói này khiến những người trong hội trường và những khán giả đang xem livestream đều thẫn thờ kinh ngạc.
Ai cũng có thể nhìn ra được, rõ ràng là phân hội trưởng đang nói đến Tống Huyền. Vì dù sao ánh mắt của ông cũng nhìn về phía cô ta.
Mà phân hội trưởng còn nói, cô ta giở những trò xấu xa trong thiết kế, tâm địa lại ác độc. Mọi người cùng liên tưởng đến chuyện nhà thiết kế Tống Vy ban nãy suýt nữa bị ngã, ánh mắt nhìn cô ta cũng trở nên ẩn ý hơn.
Có lẽ vừa nãy cô ta thật sự duỗi chân ra để ngáng đường nhà thiết kế Tống Vy.
Cảm nhận được sự thay đổi của mọi người xung quanh, Tống Vy mỉm cười, trong lòng cô hiểu phân hội trưởng đã biết chuyện Tống Huyền sao chép rồi. Vậy nên sau khi nghe người phóng viên nói xong, ông ta mới nói ra những lời ý tứ sâu xa như vậy, cũng không hề do dự gì mà tin rằng chính Tống Huyền là người ngáng chân cô.
Dù sao đến chuyện sao chép tác phẩm cô ta còn làm ra được thì có chuyện gì mà cô ta không làm được nữa?
Nghĩ rồi, Tống Vy nhìn về phía Tống Huyền, dùng khẩu hình nói với cô ta: “Cô chết chắc rồi!”
Tống Huyền hiểu những gì Tống Vy nói, khuôn mặt cô ta trở nên rất khó coi, thoắt xanh thoắt trắng, bàn tay cô ta nắm chặt lấy tay cầm của chiếc xe lăn.
Làm sao cô ta không hiểu những lời vừa rồi của phân hội trưởng, rõ ràng là đang nói cô ta nhưng cô ta không dám lên tiếng phản bác.
Bởi vì một khi lên tiếng, tức là cô ta thừa nhận người mà phân hội trưởng đang nói đến chính là mình. Mặc dù tất cả những người ở đây đều biết nhưng nếu cô ta chủ động lên tiếng thì đó lại là một chuyện khác, vậy nên cô ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.