Vậy thì, cô ta cũng không cần sợ nữa.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Tống Huyền không giấu nổi vẻ vui mừng.
Cuộc thi đã bắt đầu, vòng thi này giống với hôm qua, đều là trực tiếp vẽ bản thiết kế, chọn ra hai tuyển thủ ưu tú nhất tiến vào trận chung kết.
Có điều đề thi lần này tương đối khó, chủ đề hướng tới tương lai, họ phải thiết kế ra trang phục tạo cảm giác của tương lai.
“Tương lai…” Tống Vy xoay bút chì, lầm bầm nhắc lại hai chữ này, cô nhíu mày, nhất thời không có chút ý tưởng nào.
Hiện nay, trên thế giới có rất ít thiết kế liên quan tới chủ đề tương lai, vì khi nghĩ tới tương lai, điều đầu tiên người ta liên tưởng đến là các nhà khoa học, chứ không phải nhà thiết kế thời trang như họ.
Rốt cuộc nên thiết kế như thế nào đây?
Tống Vy cắn môi, lần đầu gặp khó khăn trong thiết kế.
Nhưng cô không nản lòng, cũng không nhụt chí, cô nhắm mắt, cố gắng nhớ lại cách hiểu của người đương thời về hai chữ tương lai này.
Sau khi suy nghĩ xong, cô phát hiện, dù là điện ảnh hay tiểu thuyết, hoặc với người bình thường, quan điểm lớn nhất về tương lai của họ chính là công nghệ cao ngày càng tiên tiến hơn.
Vậy thì trang phục cũng sẽ ngày càng phát triển, có thêm nhiều công năng.
Nghĩ vậy, Tống Vy mỉm cười, hưng phấn lẩm bẩm: “Mình biết nên thiết kế thế nào rồi!”
Dứt lời, cô ngừng xoay bút chì, dọn bản thiết kế nháp, bắt đầu nghiêm túc vẽ lên giấy trắng.
Hai tiếng sau, Tống Vy nhìn bản thiết kế trên giấy, thở phào một hơi.
Thiết kế của cô không phải váy mà là bộ áo liền quần bó sát, phần bả vai và bắp chân còn có một thứ giống như cơ giáp.
Đương nhiên, đây không phải điểm sáng nhất, điểm sáng nhất chính là đôi cánh sau lưng bộ trang phục, đôi cánh đó giống cơ giáp nhưng không hề thô cứng như cơ giáp, mà tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, đôi cánh này có thể bay.
Bỏ đi bộ đồ phi hành gia và dù lượn dày cộm nặng nề hiện nay, làm một bộ đồ bay nhẹ nhàng đơn giản, chẳng phải kiểu trang phục vừa thực tế lại vừa mơ mộng này chính là lý giải tốt nhất cho trang phục tương lai sao.
Tống Vy mỉm cười, đứng dậy chuẩn bị nộp bản thiết kế, Tống Huyền cũng giao bản thảo cùng lúc.
Tống Vy nhìn thoáng qua bản thiết kế trong tay Tống Huyền: “Cô lại sao chép của ai thế?”
“Có bản lĩnh thì cô tự điều tra đi!” Tống Huyền lạnh lùng nguýt mắt, tăng tốc độ xe lăn, nộp bản thảo thiết kế đầu tiên.
Hiện giờ Tống Vy đã biết cô ta sao chép, cô ta cũng chẳng ngại gì mà không dám nhận.
Dẫu sao, Tống Vy không tìm được chứng cứ thì có công bố cũng chẳng ai tin.
Tống Vy thấy điệu bộ khoe khoang của Tống Huyền, cười chế giễu, không nói gì, cũng nộp bản thiết kế của mình.
Sau khi hai nhà thiết kế còn lại nộp bản thảo, thư ký Vương tuyên bố nghỉ trưa. Sau giờ nghỉ trưa sẽ tuyên bố kết quả cuộc thi.
Tống Vy vươn vai, đeo túi rời khỏi hội trường, chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó.
Đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Tống Vy dừng trước thang máy, lấy điện thoại ra xem, bốn chữ tổng giám đốc Đường không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Nếu như là bình thường, có lẽ cô sẽ không nghe máy, nhưng hôm nay thì khác, lúc này anh gọi điện thoại tới, chắc là buổi họp phụ huynh đã kết thúc?
Tống Vy không chút do dự, nhanh chóng đưa điện thoại lên tai: “Tổng giám đốc Đường.”
“Ra ngoài đi, giờ không phải giờ nghỉ trưa sao, tôi và hai đứa trẻ ở trên xe ngoài tòa nhà hiệp hội đợi em.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lập tức ngắt điện thoại.
Tống Vy ngẩn người.