Đối mặt với sự thông cảm của hai đứa trẻ, lời khuyên chân thành của Đường Hạo Tuấn, khóe môi của Tống Vy mấp máy, cuối cùng đã thỏa hiệp.
Cô đầu tiên là thở dài, sau đó cúi người với Đường Hạo Tuấn: “Tôi biết rồi, vậy ngày mai hai đứa trẻ nhờ cả vào Sếp Đường rồi.”
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn xua tay.
Tống Hải Dương kéo Tống Dĩnh Nhi: “Mẹ, chú Đường nói có việc tìm mẹ, con với Dĩnh Nhi về phòng trước.”
Nói xong, hai đứa trẻ chạy mất.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, Tống Vy rót ly nước cho anh: “Sếp Đường, tìm tôi có việc gì sao?”
Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước nhấp một ngụm: “Em về phòng thay đồ, sấy khô tóc trước rồi nói tiếp.”
“Hả?” Tống Vy cúi đầu nhìn mình, gương mặt nhỏ bỗng đỏ ửng.
Đồ ngủ cô mặc trên người tuy không lộ, nhưng bởi vì là lụa, cho nên có hơi trong suốt, đường nét của nội y bên trong đều hiện ra.
Mà cô vừa rồi vậy mà dùng bộ dạng như này để anh nhìn lâu như thế!
“Xin lỗi, tôi bây giờ đi thay.” Tống Vy ngại ngùng mím chặt môi, nhanh chóng chui vào trong phòng.
Thấy cô nhanh chóng đóng cửa phòng lại, Đường Hạo Tuấn cười khẽ, lại uống ngụm nước.
Khoảng 10 phút sau, Tống Vy đã thay đồ, sấy khô tóc đi ra.
Đường Hạo Tuấn đưa túi văn kiện trên bàn trà cho cô.
Tống Vy sau khi nhận lấy, cúi đầu xem: “Đây là gì?”
“Là chứng cứ Tống Huyền sao chép.” Đường Hạo Tuấn vắt chân, hờ hững đáp.
Tống Vy nhướn mày, cúi đầu mở túi văn kiện ra, lấy chứng cứ từ bên trong rồi liếc sơ, sau lại nhét chứng cứ trở lại, để túi văn kiện trở lại bàn trà, nhìn người đàn ông đối diện: “Sếp Đường cho tôi những thứ này để làm gì?”
“Em không cần sao?” Đường Hạo Tuấn chống tay.
Tống Vy mỉm cười: “Tôi quả thật không cần, bởi vì tôi sớm đã biết cô ta sao chép, trong tay cũng có một số chứng cứ cô ta sao chép.”
“Tôi biết, cuộc thi ngày hôm qua, tác phẩm mà Tống Huyền sao chép là tác phẩm của đại sư Daphne, Daphne là sư nãi của em, em không thể không nhìn ra, cũng không thể không làm gì cả.”
“Vậy Sếp Đường còn đem chứng cứ đến cho tôi?” Tống Vy nheo mắt nghi ngờ, có chút đoán không ra suy nghĩ của anh.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn dừng trên túi văn kiện: “Em vừa rồi chưa có xem hết, trong này của tôi, không chỉ có chứng cứ mà cô ta sao chép ngày hôm qua, còn có chứng cứ cô ta sao chép từ khi xuất đạo đến nay, cũng bao gồm cả thiết kế bộ trang phục dân tộc thiểu số của cô ta ngày hôm nay.”
Nghe vậy, Tống Vy đã rất ngạc nhiên, vội vàng cầm túi văn kiện lên, kiểm tra lại.
Sau khi xem xong, cô ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cô quả nhiên vẫn xem thường Tống Huyền, Tống Huyền sao chép còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô, hơn nữa ngoài sao chép, thậm chí còn tìm không ít người thi hộ, mà điều khiến cô ta nghẹn lời nhất, vẫn là thiết kế của ngày hôm nay.
Thiết kế ngày hôm nay của Tống Huyền là trang phục của đại tế tư của một dân tộc thiểu số. Bộ đồ này được lưu truyền từ xưa đến nay, cho nên cũng không có thiết kế nguyên bản, càng không biết nhà thiết kế là ai, vì thế Tống Huyền không thèm kiêng kỵ mà vẽ lại bộ trang phục này, thản nhiên coi là thiết kế của mình, thật là không biết xấu hổ.
Một lúc sau mới bình ổn được cảm giác chấn động trong lòng, Tống Vy để túi văn kiện xuống: “Sếp Đường, anh cho tôi những cái này, là muốn tôi giúp anh làm cái gì sao?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi biết em bây giờ vẫn chưa có vạch trần Tống Huyền, chắc chắn đang đợi thời cơ, tôi muốn em vào lúc đó, hoàn toàn đánh hạ Tống Huyền.”
Trong mắt Tống Vy vụt qua sắc tối: “Tại sao, cô ta và Sếp Đường chắc không có thù oán gì, tôi nhớ cô ta còn là ân nhân cứu mạng của anh.”
“Ân tình của cô ta, tôi sớm đã trả hết rồi.” Đường Hạo Tuấn mím môi: “Tôi và cô ta quả thật không có thù, có điều cô ta bán bí mật thương nghiệp của tập đoàn Đường Thị đã chọc giận tôi.”
“Cái gì?” Tống Vy sửng sốt đến trợn to mắt.
Đường Hạo Tuấn day mi tâm: “Tôi cũng vừa mới biết, mấy năm nay, Tống Huyền đã nhiều lần lén bán bí mật thương nghiệp, tuy không có gây ra chấn động đối với tập đoàn Đường Thị, nhưng cũng khiến tập đoàn Đường Thị mất đi không ít lợi ích.”
“Tôi biết rồi, có điều tôi vẫn có một điểm không hiểu, Sếp Đường anh có những chứng cứ này, hoàn toàn có thể tự mình ra tay, việc gì để tôi làm chứ?” Tống Vy gõ lên túi văn kiện, nheo mắt nhìn anh.