“Chú Đường, chú tại sao muốn đâm xe của chúng cháu.” Tống Dĩnh Nhi nghẹo cái đầu nhỏ hỏi.
Tống Vy cũng muốn biết đáp án, nhìn chằm chằm anh.
Đường Hạo Tuấn đầu tiên là cúi đầu liếc nhìn hai đứa trẻ, sau mới ngẩng đầu nhìn Tống Vy: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, khi quay xe không chú ý xe của em ở đằng sau, yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường, tôi vừa rồi đã gọi điện kêu Trình Hiệp lái một chiếc qua, chắc là sắp đến rồi.”
Nghe vậy, Tống Vy trợn to mắt vì ngạc nhiên: “Sếp Đường, anh chắc sẽ không phải trực tiếp bồi thường một chiếc xe cho tôi chứ.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Không sai.”
Anh chính là ý này, chiếc xe này của cô thật ra là quá dở rồi, đâm nhẹ thì đâm thành như này, cho dù sửa lại, cũng phải đợi một khoảng thời gian dài.
Còn không bằng trực tiếp bồi thường cho cô một chiếc tốt hơn, cô lái anh cũng yên tâm hơn.
Tống Vy không biết trong lòng Đường Hạo Tuấn đang nghĩ cái gì, nghe thấy anh thật sự định bồi thường cô một chiếc xe thì vội lắc đầu xua tay: “Không cần đâu Sếp Đường, xe của tôi có thể đi bảo dưỡng, anh không cần...”
Còn chưa nói xong, một chiếc Mercedes-Benz màu đen lao tới, dừng ở trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, Trình Hiệp từ bên trong bước ra, đi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, xe lái tới rồi.”
Đường Hạo Tuấn đưa tay ra.
Trình Hiệp lập tức đưa chìa khóa xe cho anh.
Anh sau khi nhận lấy liếc nhìn, rồi đưa cho Tống Vy.
Tống Vy vội kéo hai đứa trẻ lùi lại một bước: “Tôi đã nói không cần rồi, tôi tự lái xe đi sửa là được.”
Nói xong thì cô muốn lấy chìa khóa xe của mình ra, dẫn hai đứa trẻ lên xe.
Đường Hạo Tuấn thấy cô thà lái xe nát cũng không chịu nhận xe của anh thì không khỏi lạnh mặt: “Cái xe đó của em đã bị đâm thành như này, lái xe sẽ bị cảnh sát giao thông chặn lại, huống chi, ai biết linh kiện bên trong có bị đâm mà xảy ra vấn đề gì không, em lái chiếc xe như này chở hai đứa trẻ đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”
“Đừng nói nữa!” Tống Vy dừng bước chân, có hơi căng thẳng cắt ngang lời của anh.
Cô không thể không thừa nhận, lời của anh đã dọa cô rồi.
Nếu thật sự giống như lời anh nói, linh kiện của chiếc xe có vấn đề, cô còn cố lái ra ngoài, một khi thật sự xảy ra chuyện, cô hối hận cũng vô dụng.
Nhìn ra Tống Vy bị mình đả động rồi, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn dịu lại.
Anh đi tới, trong lúc cô đang sững sờ thì kéo lấy tay của cô, để chìa khóa xe vào lòng bàn tay của cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng: “Đây là tôi bồi thường cho em, em không cần có tâm lý phụ trách.”