“Tôi biết rồi, tôi đến ngay.” Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại với vẻ vô cảm. Tống Vy ngẩng đầu lên: “Cô Lâm xảy ra chuyện đúng chứ?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Vậy anh mau tới đó đi.” Tống Vy nói. Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nặng nề mà nhìn chằm chằm cô: “Em mong tôi đi như vậy sao?”
Tống Vy khẽ sừng sờ, không biết anh muốn biểu đạt điều gì, hàm hồ mà gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, khí tức toàn thân cũng có chút trầm thấp, như có chút không vui.
Một lúc sau, anh cất điện thoại vào túi rồi quay người.
Tống Vy nhìn theo bóng lưng của anh, siết chặt lòng bàn tay: “Sếp Đường, sau này chăm sóc cô Lâm thật tốt, đừng để cô Lâm đau lòng.”
Bước chân Đường Hạo Tuấn dừng lại, sau đó quay đầu lại, muốn hỏi cô lời này là có ý gì, nhưng anh lại nhìn thấy cô đang đi về phía chỗ của Giang Hạ.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Đường Hạo Tuấn lại rung lên.
Anh chỉ đành đè nén xuống lời mình muốn hỏi, vẻ mặt u ám lấy điện thoại ra xem, khi nhìn thấy tin nhắn trên đó, đôi đồng tử đột nhiên co lại, cũng không rảnh đi tìm Tống Vy nói rõ ràng nữa, hai chân nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Giang Hạ cũng rất tức giận: “Hay lắm, lại xuất hiện rồi, Vy, chúng ta nhất định phải bắt được cô ta, một kẻ hung ác như vậy, nếu cứ để xổng như vậy thì sự an toàn của bản thân và tài sản của chúng ta có thể bị đe dọa.”
“Tớ biết, nhưng không dễ dàng bắt được cô ta, cô ta trốn quá sâu.” Tống Vy nhíu mày mệt mỏi, thở dài.
Giang Hạ cũng nản chí mà bĩu môi: “Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm thế nào?”
Tống Vy nhún vai: “Hiện tại tớ cũng không nghĩ ra, nhưng ưu tiên hàng đầu là chúng ta nên giải quyết việc trước mắt, Hạ à, cậu đi mua lại vải, tớ sẽ liên hệ với chủ nhà xem đền bù nhà kho thế nào.”
“Được.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy lấy điện thoại di động ra và bấm số của chủ nhà.