Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh xà ngang cách mình càng lúc càng gần, gần đến nỗi mặt cô có thể cảm nhận được sức nóng khủng khiếp và làn khói dày đặc bốc tới.
Tống Vy mắt đỏ hoe vì khói, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ cái chết đến.
Nhưng mà lúc này, Tống Vy đột nhiên cảm giác được eo mình thắt lại, một đôi cánh tay ôm lấy cô, ôm lấy cô lăn xuống đất. Lúc lăn ra ngoài, thanh xà ngang cũng vừa vặn đập vào chỗ Tống Vy vừa đứng, phát ra một tiếng động lớn, vài tia lửa bắn tung tóe, nhưng lửa vẫn chưa tắt, vẫn đang cháy rực.
Tống Vy đã sớm mở mắt ra lúc mình bị ôm rồi, cô không nhìn thanh xà ngang đó, mà ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người đàn ông trên người mình.
Cô không ngờ rằng anh lại đột ngột xuất hiện ở đây, còn cứu cô một mạng nữa.
“Anh …” Tống Vy mở miệng, vừa định nói gì đó.
Giang Hạ chạy tới, kéo Đường Hạo Tuấn đang đè trên người Tống Vy ra, dìu Tống Vy dậy, không ngừng nhìn lên nhìn xuống: “Vy, cậu có sao không?” Tống Vy kinh hồn bất định mà lắc đầu: “Tớ không sao, chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi, nhưng Sếp Đường anh…”
Cô nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đứng lên, quần áo trên người vừa bẩn vừa nhăn, có chút nhếch nhác.
Nhưng dù vậy, điều đó cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất của anh, ngược lại còn mang đến cho anh một vẻ đẹp lộn xộn.
Anh nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt âm trầm, trong giọng nói không che giấu được lửa giận: “Vừa rồi em làm sao vậy, tại sao lại đứng bất động ở chỗ đó? Em có biết hậu quả của việc bị khúc gỗ đó đập trúng là gì không? Không chết tại chỗ, thì cũng sẽ bị thiêu sống bởi ngọn lửa do gỗ mang đến thôi!”
Có trời mới biết anh đã sợ hãi như thế nào khi nhìn thấy cảnh cô sắp bị đập trúng.
Ngay lúc đó, tim anh gần như ngừng đập.
Nghe Đường Hạo Tuấn miêu tả hậu quả, Tống Vy không khỏi run lên sợ hãi, cúi đầu xuống không nói gì.
Giang Hạ nhìn không nổi nữa, bảo vệ Tống Vy ra sau, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, nếu anh muốn mắng, hãy mắng tôi đi, do tôi không chịu được chuyện vải bị huỷ, cho nên mới chạy tới đây, Vy vì cứu tôi, cậu ấy không phải không nhúc nhích, mà là chân cậu ấy bị trẹo không nhúc nhích được!”
Nghe vậy, thần sắc Đường Hạo Tuấn sững sờ, lập tức nhìn xuống mắt cá chân của Tống Vy, quả nhiên chỗ đó đỏ bừng rồi.
Cho nên, anh thật sự đã hiểu lầm cô!
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, sắc mặt đã trông khá hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn lạnh lùng nữa: “Sao không giải thích?”
Ánh mắt Tống Vy khẽ lập loè: “Sếp Đường, tại sao tôi phải giải thích với anh? Tôi làm gì, đều không cần giải thích với anh, tôi rất cảm kích lúc nãy anh đã cứu tôi, nhưng….”
Cô chưa kịp nói xong, thì đã bị Đường Hạo Tuấn bế ngang lên, đi về phía xe.
“Tình huống gì vậy?” Giang Hạ nhìn hai người, há hốc mồm.
Sao tự nhiên lại bế lên vậy?
Tống Vy bị Đường Hạo Tuấn bế lên đột ngột, mới bắt đầu còn có chút ngây ngốc, cánh tay cũng vô thức ôm lấy cổ anh.
Lúc đó anh đã đưa cho Trình Hiệp rồi, hoá ra Trình Hiệp luôn để trong xe à?
Vậy anh ta định bôi thuốc cho cô?
Đang suy nghĩ, Tống Vy đã cảm thấy chân mình lạnh toát.
Cô nhanh chóng định thần lại, mới nhận ra khi đang suy nghĩ lung tung, bàn chân bị trẹo của cô đã bị anh nhấc lên khi cô không để ý, đặt lên đùi anh, giày cũng bị anh cởi ra.
Nhìn thấy bàn tay của Đường Hạo Tuấn vươn về phía mắt cá chân của mình, Tống Vy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nhanh chóng nhịn đau mà thu chân lại.
Hai tay Đường Hạo Tuấn cứ như vậy mà cứng đờ ở không trung, đôi mắt mờ mịt nhìn trên đùi đã trống không của mình, trầm giọng nói: “Để lên!”