Sau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười có chút nhàn nhạt: “Vy, đây là ân oán giữa nhà họ Kiều và nhà họ Giang, cho nên em đừng hỏi nữa.”
Tống Vy tròn mắt ngạc nhiên. Cô nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề giữa anh và Hạ thôi.
Không ngờ còn liên quan đến hai gia đình nữa, đúng là cô không tiện hỏi.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tống Vy gật đầu. Kiều Phàm giơ tay tháo kính xuống, dụi mắt: “Nhân tiện, Vy à, tôi nghe Hạ nói, chuyện sau tai nạn xe của tôi, là do Sếp Đường xử lý à?”
“Phải.” Tống Vy không khỏi ngỡ ngàng khi nghe anh ta đột nhiên nhắc tới Đường Hạo Tuấn.
Kiều Phàm thấy vậy, nheo mắt lại: “Vậy Sếp Đường có nói gì không? Ví dụ như nguyên nhân tai nạn xe của tôi?”
“Có, nói tài xế say rượu, phanh gấp không ăn, cho nên mới gây ra tai nạn xe cộ, Hạ không nói mấy cái này với anh sao?” Tống Vy nghiêng đầu khó hiểu.
Kiều Phàm nhìn ra được cô thực sự không biết, liền thở phào: “Không, có lẽ Hạ đã quên mất rồi.”
Giang Hạ thực ra đã nói với anh ta, nhưng anh ta không chắc chắn Đường Hạo Tuấn có nói với Vy theo cách khác hay không, nhưng bây giờ xem ra là giống nhau.
Nhưng anh ta không hiểu, nếu tài xế gây tai nạn bị bắt, Đường Hạo Tuấn nhất định phải biết tai nạn xe là do anh ta sắp xếp.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không nói cho Vy biết sự thật, rốt cuộc là tại sao? Đường Hạo Tuấn không nên nhân cơ hội này để cho Vy biết bộ mặt thật của mình mà tránh xa anh ta sao?
“Có gì không tốt?” Tống Vy chớp chớp mắt.
“Đương nhiên là cô đến quá thường xuyên, sẽ có người tức giận.” Mạnh Ngọc sờ sờ cằm, trong lời nói có ý gì đó.
Tống Vy nhíu mày nghi hoặc: “Ai?”
“Đương nhiên là……”
“Bác sĩ Mạnh, anh đến thăm bệnh đúng không, nhưng vứt lại bệnh nhân là tôi, mà tán gẫu với bạn bè của tôi, không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp lắm đó?” Kiều Phàm mím môi cắt ngang.
Tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười không đến từ đáy lòng, mà ngược lại có vài phần âm lạnh.