Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 229: Anh biết người cô yêu là Đường Hạo Tuấn



“Vậy ư.” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn Tống Vy: “Em cũng nghĩ như vậy?”

Tống Vy nhắm mắt lại, như đã hạ quyết tâm gì đó, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt chỉ còn lại vẻ thanh lãnh: “Đúng vậy, như đã nói, tôi và Sếp Đường chỉ là bạn bè bình thường, cho nên xin Sếp Đường đừng dùng dáng vẻ người yêu của tôi mà hỏi tôi đã làm gì.” Đôi đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại, trong lòng dâng lên lửa giận.

Đường Hạo Minh cũng có chút kinh ngạc.

Anh biết người cô yêu là Đường Hạo Tuấn.

Nhưng không ngờ rằng cô lại thuận theo lời anh ta, hoàn toàn rũ bỏ mọi thứ với Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Đường Hạo Minh nhìn Tống Vy với vẻ đầy hứng thú, như thể muốn nhìn ra gì đó.

Trình Hiệp ở bên kia ghế sofa không nghe nổi nữa, đứng dậy: “Nhà thiết kế Tống, cô nói mấy lời như vậy cũng quá là không có tình người rồi đó, sếp của chúng tôi biết người trong phòng bao là Sếp Đường, sợ cô sẽ bị ức hiếp nên đã vội đến đây, không ngờ cô lại đối xử với sếp của chúng tôi như vậy.”

“Tôi …” Đôi môi Tống Vy run lên.

“Không cho chú nói như vậy với mẹ cháu!” Tống Hải Dương trừng mắt nhìn Trình Hiệp, một tay chống nạnh.

“Lời này trợ lý Trình nói sai rồi.” Đường Hạo Minh chặn Tống Vy ở đằng sau: “Hạo Tuấn đặc biệt tới đây, thật sự rất khiến người khác cảm động, nhưng đối với Vy mà nói là một sự trói buộc đạo đức, Vy vốn đâu có kêu cậu ta đến, là tự cậu ta đến mà, còn bày ra cái bộ dạng như Vy có lỗi với cậu ta nữa, rốt cuộc là ai không đúng đây?”

“Các người….”

“Đủ rồi!” Đường Hạo Tuấn nghiêm giọng ngắt lời Trình Hiệp, trên mặt như thể có một tầng băng giá ngưng tụ, trong mắt tràn đầy những cảm xúc mà Tống Vy không thể hiểu được.

Trái tim Tống Vy co thắt lại, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến những lời nói của Lâm Giai Nhi tối hôm qua và cả quyết định của chính mình.

Cô siết chặt lòng bàn tay, đè nén sự cay đắng trong lòng, nhìn Đường Hạo Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi rất vui vì Sếp Đường quan tâm đến tôi, nhưng tôi thực sự không cần. Sếp Đường sau này hãy tránh xa tôi ra đi, hãy đem sự quan tâm dành cho tôi dành cho người nên được quan tâm hơn, đừng làm trái tim cô ấy tổn thương, sau này anh sẽ hối hận.”

“Em nói lời này là ý gì?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn thốt ra vài phần giá lạnh.

Đem sự quan tâm dành cho cô dành cho người nên được quan tâm hơn là sao?

“Cô ấy” là ai?

Tống Vy lắc đầu, không có ý trả lời Đường Hạo Tuấn, vẫy gọi Tống Hải Dương đi tới, rồi quay đầu nói với Đường Hạo Minh ở bên cạnh: “Sếp Đường, tôi giúp anh xong rồi, tôi cũng đuổi người đi cho anh rồi, bây giờ chúng tôi có thể về lấy xe rồi chứ.”

Cô cố chấp như vậy, Đường Hạo Minh bất lực, cũng hết cách, kéo cửa xe ra, để cô lên xe.

Chẳng bao lâu, đã đến tiệm 4S.

Đường Hạo Minh dừng xe: “Hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của cô, hôm khác mời cô ăn cơm?”

Tống Vy bế Tống Hải Dương đóng cửa xe lại, vẻ mặt không biểu cảm, nói: “Không cần, tôi sợ tôi ăn cơm của Sếp Đường, lại rơi xuống hố mà Sếp Đường đào nữa.”

Đường Hạo Minh dựa vào cửa kính xe cười nói: “Vy, cô thật đáng yêu, được rồi, vậy không ăn cơm nữa, nhưng qua khoảng thời gian nữa, cô phải cùng tôi đến một nơi.”

“Chỗ nào?” Tống Vy cau đôi mày tú.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv