Tập đoàn Đường thị là tập đoàn lớn nhất ở Đông Á về vật phẩm xa xỉ, dưới danh nghĩa của nó liên quan đến nước hoa, trang sức, đồ trang điểm, túi xách giày dép vân vân, của nhiều thương hiệu lớn như Chanel, Louis Vuitton, Gucci, Prada, Ck, Dior,
Nhưng kỳ lạ là tập đoàn Đường thị vẫn chưa từng bước chân vào lĩnh vực may mặc, mãi cho đến đầu năm nay, tập đoàn Đường thì cuối cùng đã xây dựng một công ty may mặc, nhưng mà do không có nhà thiết kế giỏi nên đã dẫn đến công ty may mặc này trở thành công ty con lót đáy của tập đoàn Đường thị.
Tống Vy rót cho mình một ly nước: "Là ông nội Mạc đề cử tớ với Đường tổng để tớ tham gia vào dự án Dục Hỏa Trùng sinh của Đường thị."
"Vậy thì tốt quá!" Giang Hạ hưng phấn vỗ tay: "Với thiên phú của cậu thì dự án này đối với cậu mà nói không có vấn đề gì lớn, chẳng những trang phục của Đường thì có thể thoát khỏi danh hiệu lót đáy, danh tiếng của cậu
cũng sẽ tăng cao theo, đến khi đó Tâm Thanh của chúng ta cũng có thể dựa vào danh tiếng của cậu mà nổi tiếng, đây đúng thật là một mũi tên trúng ba đích."
"Đúng vậy, cho nên tiếp theo, Tâm Thanh phải dựa vào một mình cậu, tớ muốn đi Đường thị ở một thời gian." "Yên tâm đi, giao cho tớ" Giang Hạ vỗ ngực. Sau đó, hai người bàn bạc một chút về kế hoạch phát triển tiếp theo. Đợi sau khi Giang Hạ đi, Tống Vy đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó tiến vào ổ chăn ngủ. Ngày hôm sau, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ vào nhà trẻ, sau đó lái xe đi tập đoàn Đường thị. Đứng ở dưới lầu tập đoàn Đường thị, cô lấy ra danh thiếp gọi vào số điện thoại trên đó. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của đàn ông truyền đến: "Ai vậy?" Nghe thấy giọng nói của đàn ông vang lên bên tai, không hiểu sao Tống Vy có chút căng thẳng. Cô khẽ thở dài, lấy lại bình tĩnh trả lời: "Đường tổng, tôi là Tống Vy, tôi đã đến dưới lầu Đường thị rồi"
"Tôi biết rồi, cô chờ một lát, tôi phải người xuống dưới đón cô" Đường Hạo Tuấn nhanh nhẹn dứt khoát dặn dò xong liền cúp điện thoại. Tống Vy bất đắc dĩ, đành phải buông điện thoại đứng chờ tại chỗ.
Đợi vài phút, một người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề, cả người toát ra vẻ ưu tú đã đi tới, sau khi quan sát cô một cái thì mở miệng hỏi: "Xin hỏi cô là cô Tống phải không?"
"Là tôi." Tống Vy vội vàng trả lời.
Người đàn ông đẩy cặp kính không gọng trên sóng mũi: "Xin chào cô Tống, tôi là Trình Hiệp trợ lý đặc biệt của Đường tổng, Đường tổng để tôi xuống dưới đón cô." "Trợ lý Trình làm phiền anh" Tống Vy hơi khom lưng. Trình Hiệp nở một nụ cười lễ phép, sau đó làm một dáng vẻ xin mời: "Cô Tống, mời đi theo tôi." "Được." Tống Vy nâng váy đi theo lên.
Khi tới văn phòng tổng giám đốc, Trình Hiệp đã đi xuống chuẩn bị cà phê, để lại một mình Tổng Vy đối mặt với người phía sau bàn làm việc, người đàn ông khí thể uy nghiêm kia.
Người đàn ông đặt một xấp bản vẽ thiết kế trong tay xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô: "Đây là ông cụ Mạc gửi cho tôi, nói là mấy cái thiết kế ưu tú nhất của cô, nói thật tôi rất thất vọng, phong cách thiết kế của cô là phong cách xa xỉ của thương hiệu nhỏ, còn chưa đạt được phong cách xa xỉ đỉnh cấp mà dự án Dục Hỏa Trùng Sinh cần."
Nghe vậy, trong lòng Tống Vy chợt lạnh. Ý tứ này của anh là nói cô bị loại bỏ sao?
"Chẳng qua... Người đàn ông đột nhiên lại mở miệng. Tim của Tống Vy vừa mới chìm đến đáy cốc, lại bỗng chốc dâng lên. Cô kìm nén hồi hộp, nhéo lòng bàn tay: "Mời Đường tổng nói." "Thiết kế của cô không phải không có chỗ đáng khen, coi như có linh khí, như vậy đi, một tháng tới cô vẽ trước mười bản phác thảo đầu tiên của Dục Hỏa Trùng Sinh, nếu bản phác thảo được thông qua, tôi sẽ để cô làm nhà thiết kế chính của dự án này."
Đường Hạo Tuấn cầm một quyển tài liệu có thông tin về dự án đặt đến trước mặt Tống Vy.
Tổng Vy rũ mắt nhìn thoáng qua, xác nhận: "Đường tổng nói thật sao? Chỉ cần bản phác thảo của tôi được thông qua thì sẽ để tôi làm nhà thiết kế chính?"
Đường Hạo Tuấn phát hiện ánh mắt cô thay đổi, trở nên kiên nghị hơn, lông mày khẽ nhướng: "Tôi không lừa gạt người"
"Tốt lắm, vị trí nhà thiết kế chính này tôi xác định rồi!" Tống Vy cầm tài liệu dự án trước mặt ôm vào trong ngực.
Nhìn nụ cười tự tin rực rỡ trên mặt cô, Đường Hạo Tuấn đầu tiên là ngơ ngác sau đó đôi mắt hơi tối sầm lại.
Lúc này, Trình Hiệp bưng cà phê đi vào. Tống Vy đón nhận tấm lòng uống một ngụm rồi nhắc đến việc đi làm. Đường Hạo Tuấn vẫy tay: "Mang cô ấy đi bộ phận thiết kế để Tống Huyền sắp xếp" Tống Huyền? Tống Vy sửng sốt. Có phải là Tống Huyền mà cô nghĩ tới không?
"Đó là ý của thầy con, đã đến lúc con cần ra ngoài luyện tập rồi." Ông cụ Mạc cười đáp.
Tống Vy chợt hiểu ra điều gì đó, cẩn thận cất danh thiếp đi: "Con hiểu rồi, cảm ơn ông Mạc đã thu xếp cho con."
Ở nước ngoài, có thầy lót đường, cô quả thực cũng có chút danh tiếng.
Nhưng ở trong nước, không có cái danh hiệu Mina nào cả, không thể tiết lộ danh tính mình là học trò của Mercedes, cô chỉ là một người mới vào nghề, không có lai lịch, nếu muốn phát triển thì nhất định phải nhanh chóng hành động, tìm cơ hội để trở nên nổi tiếng.
Bây giờ thầy đã nhờ ông cụ Mạc sắp xếp cho cô một cơ hội như vậy, cô nhất định không được khiến họ thất vọng.
"Nghĩ thông rồi thì trở về chuẩn bị cho thật tốt, con đường sau này, con phải tự mình đi rồi." Ông cụ Mạc mỉm cười gật đầu.
Tống Vy cúi đầu thành kính chào ông, sau đó rời đi. Lúc trở về nhà, đã là nửa đêm. Tống Vy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ trên giường lớn liền mỉm cười ấm áp.