“Hừ, tôi động tay thì đã làm sao, bà cũng không hỏi thử xem con gái bà đã làm chuyện gì.” Tô Thu chỉ thẳng mặt Tống Vy.
Lưu Mộng quay sang Tống Vy: “Bảo bối, con đã làm chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy lạnh xuống đáp: “Dì Tô nói con đánh gãy chân Tống Huyền!”
“Có cái rắm!” Lưu Mộng lập tức chửi thề, xông đến quát Tô Thu: “Con gái bà bị gãy chân thì dựa vào đâu mà vu vạ do con tôi làm, tôi còn chưa tính sổ việc con gái bà tính kế làm con gái tôi trật chân đâu, bà thì hay rồi, dám vác mặt đến đây trả đũa.”
“Cái gì mà trả đũa, những điều tôi nói đều là sự thật, chính vì Huyền Nhi làm cô ta bị trẹo chân nên cô ta mới ôm hận trong lòng, cho người đánh gãy chân Huyền Nhi, thật quá độc ác.” Tô Thu cay nghiệt nhìn về phía Tống Vy.
Lưu Mộng kéo cô chắn ở đằng sau: “Con gái tôi ác độc? Hừ, con gái tôi không làm gì hết, con gái bà tính kế con gái tôi sao không nói con gái bà ác độc đi.”
“Tôi không cần biết, Tống Vy chỉ bị trẹo chân mà chân của con gái tôi bị đánh gãy, hôm nay hai người không cho tôi một công đạo thì tôi sẽ báo án, tố cáo hai người mưu tính báo thù, đả thương người khác!”
Tô Thu siết chặt quả đấm, hét lên.
“Được thôi, bà cứ báo đi, dù sao cũng không phải chúng tôi làm, đúng lúc đang cần cảnh sát đến xác minh, biết đâu đến cuối tra ra không phải chúng tôi làm, thì bà chính là vu oan giá họa, báo án giả.” Lưu Mộng gân cổ chế nhạo.
Tô Thu nhận định là Tống Vy làm thì nhất định chính là Tống Vy, do vậy cũng không quản lời của Lưu Mộng nói, rút điện thoại muốn báo cảnh sát.
Báo án xong, bà ta nhìn về phía hai mẹ con Lưu Mộng và Tống Vy với vẻ dương dương tự đắc.
“Dì Tô, tôi nghĩ cuối cùng người phải ngồi tù có lẽ là dì cùng Tống Huyền đó.” Tống Vy ló đầu ở sau lưng Lưu Mộng, mỉm cười nói.
Sắc mặt Tô Thu nhất thời đờ đẫn: “Cô có ý gì?”
Tống Vy nghịch nghịch tóc, lãnh đạm nói: “Dì sẽ biết nhanh thôi.”
Tô Thu thấy giờ này Tống Vy vẫn còn cười nói được, một chút cũng không thấy sợ thì trong lòng tự dưng cảm thấy bất an, bắt đầu hoài nghi, chân của Tống Huyền rốt cuộc có phải do cô làm không.
Nếu nhỡ không phải thì việc bà ta báo án hồi nãy thật sự trở thành vu oan giá họa rồi còn đâu!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Thu tái nhớt, có chút nóng vội.
“Cái đó…tôi chợt nhớ ra mình còn có viêc, đi trước.” Bà ta xoay người, đang định đào tẩu khỏi đây.
Lưu Mộng thoáng cái đã nhìn ra ý đồ của bà ta, vươn tay tóm lấy không cho đi: “Đi cái gì mà đi, cảnh sát vẫn chưa đến mà.”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, bà ở lại đây cho tôi, không được đi đâu hết!” Lưu Mộng giữ chặt Tô Thu không buông. Rất nhanh, cảnh sát đến: “Là người nào báo cảnh sát?” Tô Thu chưa kip nói, Lưu Mộng đã đẩy bà ta ra: “Là bà ta, nói là con gái tôi đánh gãy chân con gái bà ta!” “Hả?” Người cảnh sát quét mắt nhìn Tống Vy, sau đó tầm mắt dừng trên khuôn mặt Tô Thu: “Có việc này sao?” Giờ phút này, Tô Thu cũng không thể nào xác định rõ có thật sự là Tống Vy làm hay không, mà bà ta cũng không muốn xác định nữa, bởi vì bà ta sợ rằng đến cuối cùng có thể sẽ phải gánh tội danh vu oán giá họa thì không hay rồi. Bà ta hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: “Cái đó, đồng chí cảnh sát à, không có chuyện gì đâu, tôi nhất thời xúc động nên hiểu làm bọn họ, vì vậy…” “Vì vậy, bà báo cảnh sát à?” Người cảnh sát cau mày, không vui nhìn về phía Tô Thu. Lưu Mộng thêm dầu vào lửa: “Không sai, là bà ta báo án!” Tô Thu hung tợn trừng mắt nhìn bà, dựng đứng lông tơ, miễn cưỡng gật đầu: “Rất xin lỗi đồng chí cảnh sát.” Báo án giả còn tốt hơn là về sau bị gán tội danh vu oan giá họa lên người.
Báo án giả chỉ bị phê bình, nhưng vu khống sẽ bị tạm giam.
Sắc mặt người cảnh sát trở nên không tốt, quả nhiên sau đó đã giáo huấn phê bình Tô Thu một tràng dài.
Người cảnh sát làm xong công tác giáo dục phê bình, đang muốn rời đi thì bớt chợt Tống Vy chống nạng đứng ra: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn báo án, người phụ nữ này báo cảnh sát nói tôi đánh gãy chân con gái bà ấy thì tôi cũng muốn tố cáo con gái bà ấy tội cố ý giết người!”
“Cô nói linh tinh cái gì, con gái tôi khi nào cố ý giết người chứ!” Cảm xúc của Tô Thu lập tức trở nên kích động, mắt trợn ngược lao về phía Tống Vy.
Tống Vy không thèm nhìn bà ta, chỉ là ánh mắt đặt trên người của cảnh sát.
Cảnh sát hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Những gì cô nói là thật sao?”