Lúc bỏ thỏi son xuống, động tác của Tống Vy cực kỳ nhẹ nhàng, cô sợ gây ra tiếng vang sẽ khiến Đường Hạo Minh chú ý, đến lúc đó thì phiền phức rồi. Nhưng chẳng có ai biết được lúc bỏ thỏi son xuống, trong lòng Tống Vy hoảng loạn và căng thẳng tới cỡ nào, trái tim suýt chút nữa là đã nhảy ra khỏi cổ họng. Cũng may là cuối cùng cô vẫn thành công bỏ thỏi son xuống. Chỉ cần Đường Hạo Minh không cúi đầu nhìn vào bồn rửa mặt sau lưng cô, cô tin là thỏi son sẽ không bị Đường Hạo Minh phát hiện ra. Trong lòng Tổng Vy lo lắng suy nghĩ. Cô thật sự không biết Đường Hạo Minh cao hơn cô nhiều như thế, tầm nhìn rất rộng, chỉ cần anh ta hơi cúi đầu xuống là đã có thể thu hết toàn bộ động tác của cô vào trong mắt. Cho nên động tác nhỏ bỏ thỏi son của Tống Vy đương nhiên đã bị Đường Hạo Minh nhìn thấy. Nhưng Đường Hạo Minh lại chẳng hề làm gì, không hề nói gì, thậm chí đợi sau khi cô bỏ xong rồi còn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới mở miệng nói chuyện: “Vy Vy, đi theo tôi đi” Anh ta mỉm cười nhìn cô. Tống Vy còn chưa biết hành động của mình đã bị anh ta phát giác, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi muốn biết rốt cuộc là anh định đưa tôi đi đâu, và anh muốn làm cái
gi?"
Đường Hạo Minh đưa tay vuốt ve mặt cô. Tống Vy theo bản năng muốn quay qua một bên tránh né. Nhưng sau đó lại nhớ đến thỏi son của mình nằm trong bồn rửa mặt, cô lại cố gắng không tránh khỏi động tác của anh ta. Chỉ sợ mình vừa mới quay đầu thì sẽ lộ ra không gian phía sau, bị anh ta phát hiện ra thỏi son. Dường như Đường Hạo Minh rất hài lòng vì Tống Vy đã không tránh né, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô.
Advertisement
Trên mặt Tống Vy rất nhột, nhưng càng nhiều hơn là chán ghét và buồn nôn, dường như thứ đang di chuyển trên mặt cô không phải là một bàn tay mà là một con rệp khiến cho người khác chán ghét.
Đương nhiên Đường Hạo Minh có thể nhìn thấy được sự chán ghét trong mắt Tống Vy, nhưng anh ta lại làm như không thấy, tiếp tục vuốt ve mặt cô, giống như muốn sở hết cả gương mặt có một lượt, sau đó ghi tạc vào lòng.
“Tôi dẫn em đi đến một nơi rất tốt, một nơi chỉ có hai người chúng ta, một nơi mà em mãi mãi không thể gặp Đường Hạo Tuấn cùng với ba đứa nhỏ kia” Rốt cuộc, Đường Hạo Minh
cũng đã trả lời.
Tống Vy vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh nói cái gì?” Một nơi chỉ có bọn họ, đó không phải là muốn giấu cô đi rồi nhốt cô ở một chỗ nào đó à?
Đường Hạo Minh cụp mắt xuống, khiến người khác không nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt anh ta: “Được rồi Vy Vy, thời gian không còn sớm nữa, đi theo tôi đi” Nói xong, anh ta liền kéo lấy tay cô. Tống Vy lập tức hất tay anh ta ra: “Tôi không đi, tôi sẽ không đi cùng anh, Đường Hạo Minh, anh dẹp bỏ suy nghĩ này đi” Đường Hạo Minh nhìn bàn tay trống không của mình, cũng không tức giận, chỉ là âm trầm nói: "Vy Vy, em phải đi theo tôi, và em cũng chỉ có thể đi theo tôi, em không còn lựa chọn Nói xong, anh ta lấy một thứ gì đó từ trong túi ra rồi quơ quơ trước mặt Tống Vy. Tống Vy chỉ ngửi thấy hương thơm, một giây sau tầm mắt liền trở nên mơ hồ, thân thể cũng bắt đầu nhũn ra.
Sau đó, cả người lắc lư đứng không vững mà ngã ra phía trước.
Mà phía trước lại chính là Đường Hạo Minh.
Cái trán đâm vào ngực Đường Hạo Minh, Đường Hạo Minh liền đưa tay ôm lấy eo cô, ánh mắt rơi vào thỏi son trong bồn rửa mặt sau lưng cô, cong môi a một tiếng: “Đúng là một cô gái ngốc nghếch, thật sự cho rằng như thế này là có thể để lại manh mối cho Đường Hạo Tuấn à, tướng là mình không phát hiện?”
Sự thật thì tất cả những gì cô làm đều không thể thoát khỏi mắt anh ta. Chỉ là anh ta không có ý muốn xóa bỏ manh mối. Anh ta sẽ để lại manh mối này, để Đường Hạo Tuấn biết rằng anh ta đã đưa Tổng Vy đi. Chỉ có như vậy thì kế hoạch tiếp theo của anh ta mới có thể được tiến hành. Thu lại suy nghĩ, Đường Hạo Minh cởi áo khoác trên người mình phủ lên trên mặt Tống Vy, sau đó ôm ngang cô lên bước ra khỏi nhà vệ sinh. ở bên ngoài nhà vệ sinh, Đường Hạo Minh nhìn mấy người vẫn luôn đứng canh chừng ở bên ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Từ nãy đến giờ có người nào đến đây không?” “Không có” Mấy người trả lời: “Lúc đầu có hai người phụ nữ đến đây, đã bị chúng tôi dọa chạy rồi, chúng tôi đã cho người đến cửa hành lang trông chừng, sau đó thì không có ai đến đây nữa”
Đường Hạo Minh hài lòng trả lời: “Đi”
Một nhóm mấy người yên lặng không tiếng động rời khỏi điểm thi. Lúc này, ở hiện trường trao giải.
Trần Châu Ánh nhìn người thứ tự sắp kết thúc lượt phát biểu của mình, lập tức đến cô và Tống Vy, mà Tống Vy còn chưa trở lại, điều này khiến cô không khỏi sốt ruột, trong miệng không ngừng thì thầm người đã đi đâu rồi, điện thoại cũng không ai nghe, hơn nữa còn tắt máy.
Lúc Trần Châu Ánh đang vô cùng hoảng loạn do dự có nên đi vào nhà vệ sinh tìm người hay không, Đường Hạo Tuấn đã dẫn theo vệ sĩ tới. Anh vừa liếc mắt liền nhìn thấy Trần Châu Ánh, nhưng lại không nhìn thấy Tống Vy, lông mày không khỏi nhíu lại, sau đó bước qua: “Vợ tôi đâu rồi?”
Anh hỏi.
Trần Châu Ánh nhìn thấy anh thì giống như là nhìn thấy cứu tinh, hai mắt sáng lên, vội vàng trả lời: “Sếp Đường, anh đến là tốt rồi. Mười mấy phút trước Vy Vy vừa mới đi vệ sinh, nhưng mà bây giờ vẫn còn chưa quay lại, tiếp theo đã đến lượt chúng tôi lên sân khấu, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, kêu cậu ấy nhanh chóng trở về, kết quả là điện thoại đã bị tắt máy. Sếp Đường, anh nhanh chóng cho người đến nhà vệ sinh xem xem có phải là Vy Vy đã xảy ra chuyện rồi không. Trước đó điện thoại di động của cậu ấy vẫn còn một nửa pin, tôi đã nhìn thấy rồi, không thể nào bị tắt máy được, cho nên chắc chắn là đã xảy ra vấn đề”
Nghe nói như thế, sắc mặt của Đường Hạo Tuần lập tức thay đổi: “Cái gì, tắt máy?”
“Ừm” Trần Châu Ánh vội vàng gật đầu: "Đột nhiên lại tắt máy, tôi thấy chuyện không thích hợp, tôi nghi ngờ có phải là Vy Vy đã xảy ra chuyện rồi không. Sếp Đường, anh nhanh lên đi." “Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng đánh gãy lời cô, sau đó quay đầu ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng: “Cậu đi tìm ban tổ chức nói với bọn họ là lễ trao giải quán quân sẽ hoàn lại một chút, để mọi người nghỉ ngơi giữa giờ, trao giải liên tục như thế, mọi người cũng đã mệt mỏi lắm rồi, tôi tin là mọi người sẽ rất vui khi biết được tin này”
“Vâng” Vệ sĩ lên tiếng, lập tức đi làm theo. Đường Hạo Tuấn lại nhìn Trân Châu Ánh: “Cô đi theo tôi đi” “Hà, à” Trần Châu Ánh sửng sờ gật đầu, sau đó đi theo sát anh.
Hai người đi đến nhà vệ sinh, Đường Hạo Tuấn trực tiếp chỉ cô: “Cô đi vào đi” Trần Châu Ánh biết anh kều có đến để hỗ trợ tìm người, sau khi gật đầu thì nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh tìm Tống Vy.
Nhưng mà Trần Châu Ánh đã lục tung hết mỗi một căn phòng, trong miệng còn không ngừng gọi tên Tống Vy, nhưng mà lại không thấy Tống Vy đâu, cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Tống Vy, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc, lại càng lo lắng hơn nữa.
Người không có ở nhà vệ sinh, điện thoại đã bị tắt máy, vậy thì đi đâu rồi.
Không phải là bị bắt cóc rồi đó chứ? Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Trần Châu Ánh liền hoảng hốt giật mình: “Không thể nào... Cô hoảng loạn nuốt nước bọt. Lúc này trước bồn rửa mặt có hai người phụ nữ đang đứng đó, hai người đang thảo luận với nhau về một thỏi son. Ban đầu Trần Châu Ánh không có hứng thú, nhưng ánh mắt lại không thể tự chủ mà liếc nhìn qua, vừa mới thoáng nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, đây không phải là son môi của Vy Vy à?
Toàn thế giới này chỉ có một thỏi son ấy, là sếp Đường đặc biệt chế tác cho Vy Vy, cho nên cô tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Nghĩ đến đây, Trần Châu Ánh bước nhanh về phía trước, đưa tay giật lấy thỏi son trong tay hai người phụ nữ kia, nhìn kỹ một hồi, sau khi xác nhận đây quả thật là thỏi son của Tống Vy, cô hít sâu một hơi: “Lần này phiền phức to rồi”
Cô không để ý đến bộ dạng hùng hùng hổ hổ của hai người phụ nữ kia mà nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh nói với Đường Hạo Tuấn đang gọi điện thoại: “Sếp Đường, không xong rồi, có lẽ là Vy Vy đã bị người khác mang đi, đây là thỏi son mà cậu ấy để lại.”
Nói xong, cô đưa thỏi son tới. Đường Hạo Tuấn lập tức cúp điện thoại rồi nhận lấy thỏi son, bàn tay vốn luôn bình tĩnh lúc này lại đột nhiên run rẩy nhè nhẹ, sát khí quanh người từ từ dâng trào.