Đương nhiên, trong lòng Trần Châu Ánh mắng như vậy, nhưng trên mặt vẫn không dám thể hiện một chút bất mãn nào.
Dù sao người đàn ông này cô cũng không thể động vào.
“Vâng sếp Đường, tôi đi luôn đây.” Trần Châu Ánh nặn ra một nụ cười vô cùng giả dối, sau đó quay người muốn rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, cô đột nhiên nhớ đến điều gì đó, dừng lại: “Đúng rồi, sếp Đường, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Trần Châu Ánh vặn tay: “Thực ra không phải tôi muốn hỏi anh, mà tôi giúp Vy Vy nghe ngóng, muốn biết tối nay anh ngủ ở đâu, ngủ ở phòng nào?”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên tia sắc bén: “Ồ? Nghe ngóng giúp Tống Vy?”
“Đúng vậy.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Mặc dù Vy Vy đuổi anh ra khỏi phòng, nhưng trong lòng cô ấy có anh, còn quan tâm đến anh, nên anh ngủ ở đâu, đương nhiên cô ấy rất muốn biết, nhưng anh cũng biết rõ, hai người cãi nhau, Vy Vy cũng cần thể diện, cho dù cô ấy quan tâm tối nay anh ngủ ở đâu, cũng ngại hỏi anh, nên không có cách nào, tôi bảo tôi giúp cô ấy hỏi anh, cô ấy không từ chối, nên có thể thấy, Vy Vy thật sự muốn biết tối nay anh ở đâu.”
Advertisement
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời cô ấy nói, khóe miệng hơi cong lên, tâm trạng rõ ràng vô cùng tốt.
“Tôi ở phòng bên cạnh.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Trần Châu Ánh chỉ lên tầng: “Phòng bên cạnh phòng ngủ chính của hai người?”
“Nếu không?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Trần Châu Ánh cười hì hì: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Vy Vy, để Vy Vy yên tâm.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, ánh mắt nhìn cô ấy lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Vy.
Rất nhanh, Tống Vy đã nằm lên giường, chuẩn bị ngủ thêm một lúc đã nhận được tin nhắn của Trần Châu Ánh.
Đọc được Trần Châu ánh nói Đường Hạo Tuấn tối nay sẽ ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô, khóe miệng rõ ràng cong lên, nhưng miệng vẫn kiêu ngạo lẩm bẩm: “Châu Ánh hỏi thật, không phải bảo cô ấy đừng hỏi sao.”
Vừa lẩm bẩm, cô vừa gõ chữ trả lời tin nhắn: Biết rồi, đừng nghe ngóng những thứ khác nữa.
Trần Châu Ánh cười hì hì: Tớ còn có thể nghe ngóng cái gì, tớ giúp cậu nghe ngóng sếp Đường ngủ ở đâu đã tốt lắm rồi, còn về những thứ khác, tớ không thèm quản hai người, vợ chồng hai người tự giải quyết đi.
Nói xong, Trần Châu Ánh đặt điện thoại xuống.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Cô ấy nói cái gì?’
Trần Châu Ánh nhìn anh trả lời: “Tôi nói với Vy Vy tối nay anh ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô ấy, Vy Vy nói biết rồi.”
“Biết rồi?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, rõ ràng có chút không hài lòng với đáp án này.
“Không còn gì khác?” Anh không chết tâm hỏi.
Trần Châu Ánh nhướng mày: “Hết rồi, Vy Vy chỉ nói một câu này thôi, sau đó bảo tôi đừng nghe ngóng những chuyện khác nữa, nhưng sếp Đường, anh còn muốn nghe thấy Vy Vy hỏi anh, hay là anh lùi một bước, để Vy Vy ở lại là được rồi? Tôi đảm bảo, Vy Vy lẽ lập tức xuống tìm anh, vợ chồng hai người sẽ lập tức làm hòa, hơn nữa tối nay Vy Vy còn sẽ chăm sóc anh thật chu đáo.”
“Không cần.” Đường Hạo Tuấn đen mặt ném xuống một câu, đi qua cô ấy đi lên tầng.
Trần Châu Ánh nhìn bóng lưng của anh, trợn mắt: “Được, anh cứ cố chấp đi, anh cứ kiêu ngạo đi, đừng nghĩ anh kiêu ngạo như vậy, tôi sẽ quên dáng vẻ gãi tai của anh trước mặt Vy Vy lúc bình thường, đợi mà xem, hai vợ chồng anh, anh chắc chắn là người lùi bước trước, hừ!”
Dứt lời, Trần Châu Ánh bưng chiếc khay đi vào trong nhà bếp.
Bên kia, Đường Hạo Tuấn không biết lúc mình đi lên tầng đã bị Trần Châu Ánh châm chọc.
Anh đi đến tầng ba, theo thói quen đi đến cửa phòng của mình và Tống Vy, đưa tay lên muốn mở cửa.
Nhưng vừa đặt tay lên tay nắm cửa, anh đột nhiên ý thức được, mình đã bị Tống Vy đuổi ra khỏi phòng.
Không có cách nào khác, Đường Hạo Tuấn chỉ có thể bỏ tay xuống, day ấn đường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, ngăn cách mình với Tống Vy, ánh mắt u ám nhìn một lúc lâu, sau đó mới quay người đi.
Phòng bên cạnh chỉ cách phòng của Tống Vy một bức tường.
Mặc dù anh không thể trở về phòng của Tống Vy để ở cùng cô, nhưng ở phòng bên cạnh, cũng xem như gián tiếp ở chung một phòng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Hạo Tuấn đỡ ủy khuất hơn rất nhiều, sau đó đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Bên kia, ở phòng bên cạnh.
Lúc Tống Vy nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đã lập tức xuống giường, chạy bước nhỏ đến cửa, sau đó nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo.
Tầng ba là tầng dành riêng cho cô và Đường Hạo Tuấn, bình thường ngoài hai đưa bé và người giúp việc lên quét dọn vệ sinh, sẽ không có ai lên.
Trần Châu Ánh tránh hiềm nghi, càng không đi lên, lúc nãy đi lên, cũng là nhận được chỉ thị của Đường Hạo Tuấn.
Hơn nữa, Trần Châu Ánh vừa lên xong, khả năng bây giờ lại lên là không cao.
Còn về người làm, người giúp việc đều quét dọn vào buổi sáng hoặc buổi trưa, buổi tối sẽ không lên quét dọn, còn hai đứa bé đã được đưa đi, cũng không thể lên đây.
Còn về An An, An An còn nhỏ như vậy, chị Trương sẽ không bế An An đi lại khắp nơi, hơn nữa An An còn đang ngủ.
Nên lúc này đi lên tầng, đương nhiên chỉ có một người, đó là Đường Hạo Tuấn.
Anh lên để nhận sai với cô sao?
Tống Vy nhìn chằm chằm vào mắt mèo, trong đầu hoàn toàn quên đi lời mà Trần Châu Ánh nói lúc nãy, Đường Hạo Tuấn ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô.
Đặc biệt là nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đứng ở cửa, cô càng không thể nhớ đến câu nói này, trong lòng càng nhận định, cuối cùng Đường Hạo Tuấn vẫn không lay chuyển được cô, quyết định để cô ở lại, nên đi lên nhận sai với cô.
Nhưng lúc Tống Vy vui mừng, đang định mở cửa, để anh đi vào, Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên quay người đi về phía trước.
Sau khi bóng lưng của anh rời khỏi phạm vi mắt mèo có thể nhìn thấy, mặc dù cô không biết anh đang làm gì, nhưng cô nghe thấy tiếng động.
Nên biết anh đang mở cửa phòng bên cạnh.
Cũng đúng lúc này, cô mới nhớ đến đoạn tin nhắn lúc nãy của Trần Châu Ánh, nói Đường Hạo Tuấn có ý định ngủ ở phòng bên cạnh.
Hiểu được điều này, mắt Tống Vy lập tức tốt hơn, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, không nhịn được giậm chân.
Cô còn nghĩ anh quay lại để nhận sai, đồng ý để cô ở lại.
Kết quả không ngờ, anh chỉ đi nhầm cửa mà thôi.
Tức chết đi được!
Tống Vy cắn môi, tức đến mức muốn khóc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không khóc, hừ một tiếng, quay người đi về phía giường.
Không quay lại thì không quay lại, không nhận thua thì không nhận thua, chỉ là cô cũng không nhận thua, không cúi đầu.
Xem ai không còn cách nào khác, xem ai chịu đựng được ai!
Nghĩ vậy, Tống Vy hít một hơi thật sâu, vén chăn lên, lại nằm lên giường, định đi ngủ.
Nhưng cô nhắm mắt lại, nhưng không thể ngủ được, trong lòng vô cùng buồn bực.
Cuối cùng, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy chiếc gối mà bình thường Đường Hạo Tuấn vẫn nằm ngủ, đập một trận, xem chiếc gối là Đường Hạo Tuấn để phát tiết, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến tâm trạng của bản thân tốt hơn một chút.
Nhưng tiếc là, cho dù cô có làm như vậy, tâm trạng của cô vẫn không tốt lên được, thậm chí ngay cả tâm trạng phát tiết cũng không có.
Tống Vy ôm lấy chiếc gối của Đường Hạo Tuấn, nhìn chiếc gối này cười khổ.
Đây là lần đầu tiên cô với Đường Hạo Tuấn rõ ràng ở cùng nhau, nhưng lại ngủ khác phòng.
Mặc dù cảm thấy rất tươi mới, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm thấy vắng vẻ và sợ sệt.
Điều này khiến cô ít nhiều có cảm giác mình với Đường Hạo Tuấn đang bước vào giai đoạn chán chường của hôn nhân, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Đồng thời, đây còn là lần thứ hai cô cãi nhau với anh, chiến tranh lạnh với anh.
Lần đầu tiên, chính là lúc cô và anh bị Lâm Giai Nhi tính kế, Đường Hạo Tuấn hiểu nhầm mẹ ruột cô là hung thủ đâm chết ba mẹ anh.
Lần đó, chiến tranh lạnh giữa hai người kéo dài rất lâu, thậm chí còn đi đến bước phải ly hôn.