“Không ổn rồi, hahaha, chuyện này quá buồn cười rồi. Sếp Đường, anh cũng có ngày bị đuổi ra khỏi phòng, hahaha.” Trần Châu Ánh chỉ vào Đường Hạo Tuấn và không ngừng cười, cười đến chảy cả nước mắt.
"Sếp Đường, tôi luôn nghĩ rằng một người đàn ông hoàn hảo như anh sẽ không phải trải qua những chuyện mà đàn ông bình thường phải trải qua như thế này, không ngờ, cho dù thân phận của anh có cao đến đâu anh cũng vẫn là một người sợ vợ, hahaha, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn lên hotsearch.”
Nhìn thấy Trần Châu Ánh cười nhạo mình một cách không kiêng nể, khuôn mặt Đường Hạo Tuấn đen lại, khắp người tỏa ra luồng khí đáng sợ: “Cười đủ chưa?”
Biết anh đang tức giận, Trần Châu Ánh vội vàng che miệng lại, gật gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, tôi cười đủ rồi.”
Tuy nhiên, cô ấy nói như vậy nhưng từ đầu đến cuối ý cười trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn mím chặt môi mỏng: "Nếu cô còn chưa cười đủ, tôi...”
“Đủ rồi, đủ rồi, tôi thực sự cười đủ rồi, thật đấy sếp Đường.” Sợ Đường Hạo Tuấn sẽ khiến bản thân mình sống không bẳng chết, Trần Châu Ánh hít sâu một hơi, lần này đã hoàn toàn áp chế được ý cười, tỏ ra mình thực sự đã cười đủ rồi, không cười nữa, để Đường Hạo Tuấn bỏ qua cho mình.
Thấy cô ấy thông minh như vậy, Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng: “Cũng coi là thức thời.”
Advertisement
“Cảm ơn sếp Đường đã khen!” Trần Châu Ánh cúi người cười hì hì.
Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: "Tiếp theo, cô cố gắng ở cùng với cô ấy.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ làm như vậy.” Trần Châu Ánh vỗ vỗ ngực cam đoan: “Tôi sẽ ở cùng với Vy Vy, cũng sẽ giúp cô ấy giải toả một chút, thuận tiện giúp anh nói lời tốt đẹp.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn cong lên với vẻ hài lòng, rất nhanh liền biến mất, ừ một tiếng với vẻ bình tĩnh tự phụ: “Vậy nhờ cô rồi.”
“Yên tâm, yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ.” Trần Châu Ánh xua xua tay.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Cô ở đây chờ một chút, tôi xuống bếp bảo người nấu chút thức ăn cho cô ấy.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu đáp lại.
Đường Hạo Tuấn xoay người đi vào phòng bếp.
Mười mấy phút sau, anh bưng một chiếc khay đựng bữa tối thịnh soạn đi ra.
Đường Hạo Tuấn đưa chiếc khay cho Trần Châu Ánh: “Đi đi.”
“Được rồi, tôi đi ngay đây, yên tâm đi sếp Đường, tôi sẽ nói tốt cho anh.” Trần Châu Ánh cười với anh một cái rồi bưng chiếc khay lên lầu.
Rất nhanh, Trần Châu Ánh đã đến trước cửa phòng ngủ chính.
Cô đặt khay xuống đất, sau đó giơ tay lên gõ cửa.
Trong phòng, lúc này Tống Vy lúc này đang chườm mắt.
Vừa rồi đã khóc một trận, hiện tại mắt có chút sưng, ngày mai lại phải tiếp tục tham gia cuộc thi rồi, nếu bây giờ không xử lý một chút, sợ rằng ngày mai sẽ không thể gặp người khác được.
Đột nhiên, đúng lúc Tống Vy chuẩn bị thay khăn mới thì lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô vội vàng đặt khăn mặt xuống, đứng dậy khỏi bàn trang điểm, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng kinh ngạc.
Bây giờ đã là buổi tối, người giúp việc sẽ không tới, Châu Ánh cũng sẽ không tới, như vậy chắc chắc chính là Đường Hạo Tuấn.
Tuy rằng Đường Hạo Tuấn gõ cửa có chút kỳ lạ, dù sao đây cũng là phòng của anh.
Nhưng vừa rồi không phải mình đã đuổi anh ra ngoài rồi sao, e rằng anh cũng không tiện trực tiếp bước vào, sợ chọc cô tức giận nên mới đổi thành gõ cửa.
Nghĩ đến đây, Tống Vy cũng không thèm hỏi người bên ngoài là ai, bởi vì cô đã tin chắc rằng đó chính là Đường Hạo Tuấn, vì vậy mới bước thẳng tới cửa, chuẩn bị mở cửa.
Cô nghĩ rằng lúc này anh quay lại có lẽ là muốn thỏa hiệp rồi, bằng lòng để cô ở lại.
Càng nghĩ càng thấy vui, trên mặt Tống Vy hiện ra ý cười.
Nhưng khi ra đến cửa, vì không muốn người đàn ông bên ngoài nhìn ra được mình đang vui mừng vào lúc này nên cô hít một hơi thật sâu, đè nén ý cười xuống, cố ý ra vẻ lạnh lùng và mở cửa ra: “Không phải anh muốn...”
“Vy Vy.” Tống Vy chưa kịp nói hết lời đã bị Trần Châu Ánh ở ngoài cửa cắt ngang.
Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy, híp mắt cười nói: "Nhìn thấy tớ có vui không?”
"..." Tống Vy nhìn thấy Trần Châu Ánh, không trả lời câu hỏi của cô ấy, nhưng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại là cậu?"
“Tại sao không thể là tớ?” Trần Châu Ánh bưng khay lên, sau đó nghĩ tới điều gì đó, trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Vy Vy, không phải là cậu đang nghĩ rằng là sếp Đường đấy chứ?”
Tống Vy cắn môi không nói gì, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Cô quả thực tưởng rằng là Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy dáng vẻ ngầm thừa nhận của Tống Vy, Trần Châu Ánh nhún vai: “Đáng tiếc, không phải là sếp Đường mà là tớ, nhìn thấy tớ rất thất vọng đúng không, Vy Vy?”
Tống Vy liếc nhìn cô ấy một cái rồi xoay người bước vào phòng.
Thật ra, đúng như cô ấy nói, cô quả thực có chút thất vọng.
Cô còn tưởng rằng Đường Hạo Tuấn đã nghĩ thông rồi, định nhượng bộ một bước để cô ở lại, trong lòng đang tràn đầy vui mừng, kết quả người ngoài cửa lại không phải là Đường Hạo Tuấn.
Nếu không phải Đường Hạo Tuấn, có nghĩa là Đường Hạo Tuấn vẫn chưa nghĩ thông, vẫn không có ý định để cô ở lại.
Nếu đã như vậy, cô không thất vọng mới lạ.
Phải biết rằng, Đường Hạo Tuấn luôn chiều theo ý cô, mà cô cũng quen với sự nghe lời của anh rồi, thậm chí bị sự nghe lời của anh chiều hư rồi.
Vì vậy, hiện tại anh đột nhiên không chiều theo ý cô nữa, trong lòng cô vừa không vui vừa tủi thân, thậm chí còn có chút khó chịu, cô còn nghĩ quá rằng có phải anh không còn yêu cô nữa không.
“Vy Vy, cậu đừng thất vọng.” Trần Châu Ánh bưng khay, đi theo Tống Vy vào phòng.
Tống Vy cũng không ngăn cản.
Mặc dù tối qua đã đại chiến với Đường Hạo Tuấn cả đêm, làm cho căn phòng rất bừa bộn.
Nhưng khi cô tỉnh dậy, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, thậm chí trên người cô và trên giường cũng đều được dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy cô cũng không sợ Trần Châu Ánh đi vào sẽ nhìn thấy cái gì.
Trên thực tế, khi Trần Châu Ánh bước vào, ánh mắt cô ấy quả thực đang bay lượn lung tung, muốn xem xem trong phòng có đồ vật gì mờ ám không.
Dù sao mỗi lần sếp Đường đến đây, ngày hôm sau Vy Vy đều không dậy nổi, có thể thấy về mặt đó, sếp Đường mạnh mẽ như thế nào.
Vì vậy từ trước đến nay, cô ấy vô cùng tò mò về chiến trường của sếp Đường và Vy Vy, muốn biết xem nó loạn như thế nào.
Hôm nay không dễ dàng gì mới được vào trong, vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy rõ ràng, kết quả không ngờ rằng không thấy gì cả.
Điều này khiến cô ấy không khỏi cảm thấy thất vọng.
Thở dài một tiếng, Trần Châu Ánh vội vàng loại bỏ những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu, nhìn bóng lưng của Tống Vy nói: "Vy Vy, tuy rằng sếp Đường không tới, nhưng tớ lại là người được sếp Đường kêu tới đây, hơn nữa đồ ăn trong tay tớ cũng là do sếp Đường đích thân xuống bếp căn dặn, đều là thứ mà cậu thích ăn, biết cậu không muốn gặp anh ấy nên mới đặc biệt nhờ tớ mang lên cho cậu.”
Nghe thấy lời này, bước chân của Tống Vy dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước, ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong lòng càng thêm khó chịu.
Biết rằng cô không muốn gặp anh nên anh thực sự không lên đây sao?
Anh rõ ràng biết rằng lúc đó cô nói không muốn gặp anh và đuổi anh ra ngoài đều là những lời nói khi quá tức giận mà thôi, nhưng anh lại cho là thật, thật sự không lên gặp cô nữa.
Trần Châu Ánh không biết Tống Vy đang nghĩ gì, nghĩ rằng cô đang không tin lời mình nói.
Cô ấy bước tới trước bàn trà nhỏ trong phòng, đặt khay thức ăn xuống, sau đó sắp bữa tối trong khay ra, mở hộp ra: “Được rồi Vy Vy, cậu mau qua đây ăn cơm đi, cậu đã lâu không ăn cơm rồi, còn không ăn nữa có lẽ đói chết mất, sếp Đường sẽ đau lòng.”
“Tớ không ăn.” Tống Vy cụp mắt xuống: “Nếu anh ấy thực sự đau lòng, tại sao không tự mình bưng lên.”
“Sếp Đường nói rằng là cậu không muốn gặp anh ấy, vì vậy anh ấy không lên để tránh làm chướng mắt cậu, thế nên cậu không thể trách sếp Đường được.” Trần Châu Ánh ngồi xuống nói giúp Đường Hạo Tuấn: “Tuy rằng hai người cãi nhau, nhưng sếp Đường thực sự rất quan tâm cậu, nếu không làm sao phải thu xếp bữa ăn cho cậu, được rồi Vy Vy, đừng tranh cãi nữa, mau chóng qua đây ăn cơm đi, cậu không đói sao?”
Tống Vy không nói gì, chỉ xoa xoa bụng mình.
Cô thực sự rất đói, trong bụng lúc này cồn cào như lửa đốt, vô cùng khó chịu.
Tống Vy cũng không tranh cãi nữa, đứng dậy đi đến chỗ Trần Châu Ánh.