Ảnh hưởng đến cuộc thi tiếp theo của cô chỉ là một trong số đó, điều mà anh thực sự lo lắng là sau khi cô biết chuyện, cô rất có thể sẽ làm gì đó với bản thân mình để khiến kế hoạch của Đường Hạo Minh thất bại.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến anh không nói với cô.
Anh hiểu cô, nếu cô biết Đường Hạo Minh muốn lợi dụng cô để uy hiếp anh, thậm chí là muốn lấy mạng anh, rất có khả năng cô sẽ tự sát để anh được sống.
Đây là điều mà anh tuyệt đối không thể nhìn được.
Vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định không nói nữa, chỉ kể cho cô nghe về chuyện thư quyết chiến là được rồi.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện về thư quyết chiến cũng đã khiến cô kinh hãi.
Advertisement
Đang nghĩ, Đường Hạo Tuấn đột nhiên có chút hối hận về việc đã nói cho cô biết chuyện thư quyết chiến.
Nếu biết sớm thì đã dứt khoát giấu cô luôn cho rồi.
Có điều anh cũng hiểu rõ rằng giấu cũng không giấu nổi, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, đến lúc đó e rằng sẽ còn trách anh không nói cho cô biết.
"Bọn trẻ..." Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, nghe thấy anh nói Đường Hạo Minh có thể sẽ lợi dụng bọn trẻ để gây chuyện đối phó với anh, huyết sắc trên khuôn mặt lập tức không còn nữa, trở nên vô cùng tái nhợt.
Bởi vì đúng như những gì Đường Hạo Tuấn nói, Đường Hạo Minh có khả năng sẽ làm như vậy.
Dù sao Đường Hạo Minh kia cũng không phải không thể làm ra loại chuyện này.
"Chồng....."
Nhìn ra được sự hoảng sợ trong lòng Tống Vy, cũng biết cô muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ bọn trẻ thật tốt, sẽ không để Đường Hạo Minh làm hại bọn trẻ.”
Anh nhìn vào khoảng hư không và nói với sắc mặt lạnh lùng.
Tống Vy dựa vào lòng anh, gật mạnh đầu: “Em tin anh, có điều em cũng đã biết tại sao anh lại muốn đưa bọn trẻ đi rồi, chính là để ngăn chặn chuyện này, ngăn chặn Đường Hạo Minh có thể sẽ bắt cóc bọn trẻ sau đó lợi dụng chúng.”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Xin lỗi vì đã không nói trước với em chuyện này, có điều anh cũng mới quyết định gần đây.”
Tống Vy lắc đầu: "Không sao, anh cũng là vì muốn tốt cho bọn trẻ, vì vậy anh không cần xin lỗi, em hiểu cho anh mà, cho dù lúc đầu anh nói với em như vậy, em cũng sẽ đồng ý để anh đưa bọn trẻ đi, chỉ cần bọn trẻ bình anh vô sự là được, có điều anh đưa bọn trẻ đi đâu vậy? Có an toàn không?”
Cô nhìn anh, lập tức hỏi.
Đường Hạo Tuấn sờ sờ tóc của cô: “Đương nhiên là an toàn, anh dùng tài khoản khác để mua một ngọn núi, bọn trẻ được anh bảo người đưa lên núi rồi, yên tâm đi, trên núi có một ngôi biệt thự kiểu cổ xưa, bọn trẻ sẽ không bị đối xử tệ đâu, đồng thời anh cũng bảo người đến đưa dì Vương qua đó rồi, để dì Vương phụ trách việc chăm sóc hai đứa nhỏ.”
Nghe thấy dì Vương cũng qua đó rồi, tảng đá lớn trong lòng Tống Vy cuối cùng cũng rơi trở về chỗ cũ: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Có dì Vương ở bên cạnh bọn trẻ, cô có thể yên tâm rồi.
“An An thì sao?” Tống Vy nhìn người đàn ông, lại hỏi: “An An cũng được đưa qua đó sao?”
“An An tạm thời chưa tới đó.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Em mới ở cạnh An An chưa được bao lâu, để em ở cùng An An thêm vài ngày nữa, đồng thời nếu cùng di chuyển sẽ có nhiều người quá, anh cũng không biết vùng gần đây có tai mắt của Đường Hạo Minh hay không, vì vậy anh chỉ có thể quyết định di chuyển bọn trẻ theo từng tốp.”
“Thì ra là vậy.” Tống Vy mím môi tỏ vẻ đã hiểu: “Em tin sự sắp xếp của anh.”
“Đợi em tham gia cuộc thi xong, anh sẽ bảo người đón em qua đó, đến ở cùng bọn trẻ.” Đường Hạo Tuấn hôn lên trán Tống Vy rồi lại nói.
Tống Vy sững sờ, nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Là ý gì vậy? Anh muốn ở lại một mình đối phó với Đường Hạo Minh?”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mím lại, chẳng nói đúng sai gì cả.
Tống Vy cắn môi: "Anh định như vậy thật sao?”
“Anh định sẽ như vậy.” Đường Hạo Tuấn nắm tay cô: “Anh làm như vậy cũng là vì sự an nguy của em, không ai có thể đảm bảo rằng liệu Đường Hạo Minh có ra tay với em hay không, vừa nãy anh đã nói rồi, Đường Hạo Minh có khả năng dùng bọn trẻ để hãm chân anh, tương tự, anh ta cũng có thể dùng em để hãm chân anh, thế nên, vì sự an nguy của em và bọn trẻ, tạm thời để bọn em rời đi trước mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất. "
“Em biết.” Tống Vy cụp mắt xuống: “Nhưng em không đi.”
Cô nắm chặt tay, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Đường Hạo Tuấn sững sờ: "Tại sao?"
Tống Vy hít một hơi thật sâu và nhìn anh: "Vì em muốn ở bên anh, lần trước một mình anh về nước đối phó với Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi, kết quả thì sao chứ, anh trực tiếp biến mất, anh có biết lúc đó sau nghi nghe được tin tức, cả người em như người mất hồn, thậm chí còn dẫn đến việc sinh non An An, vì vậy lần này, sao em có thể để anh một mình đối mặt với Đường Hạo Minh, em biết Đường Hạo Minh không phải đối thủ của anh nhưng tên Đường Hạo Minh kia nham hiểm xảo trá, em không cho rằng anh nhất định có thể bảo toàn bản thân, vì vậy em muốn ở cùng anh, nếu không em sẽ không an tâm, em cũng không muốn để anh đối mặt với Đường Hạo Minh một mình.”
Nghe được lời này của người phụ nữ trước mặt, trong lòng Đường Hạo Tuấn không phải không cảm động, không phải không ấm lòng.
Nhưng cho dù như vậy, lần này anh cũng nhất định phải nhẫn tâm, bởi vì bản thân cô không biết rằng Đường Hạo Minh đang nhắm vào cô.
“Không được, em bắt buộc phải rời đi.” Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, nói với vẻ cấm được xía vào.
Tống Vy trợn to mắt: "Đường Hạo Tuấn!"
Đã rất lâu cô không gọi đầy đủ tên của người đàn ông, lần gọi này, giọng nói không chỉ nặng nề mà trong ngữ điệu cũng đầy sự phẫn nộ.
Cô thực sự tức giận rồi.
Cô vốn nghĩ mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô không muốn rời đi, không muốn để anh một mình đối mặt với Đường Hạo Minh, cô muốn cùng anh chiến đấu.
Thế nhưng anh thì sao, anh nghe hiểu rồi nhưng lại không đồng ý.
Điều này làm sao không khiến cho cô tức giận trong lòng chứ!
Đường Hạo Tuấn cũng biết sự từ chối của mình mình khiến trong lòng người phụ nữa không vui, cũng biết mình có lỗi với người phụ nữ.
Nhưng lần này, vì sự an toàn của cô, có nói gì anh cũng không thể đồng ý.
Đang nghĩ, Đường Hạo Tuấn trực tiếp buông Tống Vy ra, từ bên cạnh giường đứng lên: “Anh biết em là vì anh, không muốn anh một mình đối mặt với Đường Hạo Minh, nhưng tương tự, anh cũng không muốn em phải đối mặt với Đường Hạo Minh, Đường Hạo Minh này là một người nham hiểm xảo trá, vừa nãy em cũng nói rồi, nếu anh thắng, chắc chắn cũng sẽ phải chịu một chút tổn thất dưới tay của Đường Hạo Minh, nếu đã như vậy, sao anh có thể dẫn theo em chứ, anh sợ đến lúc đó mình sẽ không bảo vệ nổi em.”
“Em biết, nhưng em không quan tâm, em chỉ muốn ở cùng anh.” Tống Vy cắn chặt môi dưới: “Lần trước sau khi anh một mình đối mặt với Đường Hạo Minh rồi biến mất, anh có biết em sống trong sự đau khổ thế nào không? Lần này, em không muốn trải qua điều đó nữa, vì vậy cho dù thế nào, em cũng phải ở lại cùng anh.”
“Em không sợ đến lúc đó Đường Hạo Minh sẽ ra tay với em sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô chằm chằm.
Tống Vy gật đầu: "Đương nhiên là em sợ, nhưng nếu có anh ở đây em sẽ không sợ nữa, cho dù cuối cùng chúng ta đều có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng chí ít thì hai chúng ta cũng ở bên nhau."
“Anh biết ý của em, nhưng anh vẫn không thể đồng ý.” Đường Hạo Tuấn xoay người, quay lưng về phía cô.
Tống Vy lập tức ngồi dậy từ trên giường: "Tại sao?"
Cô cũng đã nói cố chấp như vậy rồi, chính là muốn cùng anh đối phó với Đường Hạo Minh, có phong ba nào thì cùng nhau chống đỡ, cho dù là chết cũng muốn chết cùng nhau. Cô không thể bỏ mặc anh một mình, tương tự, anh cũng không thể bỏ cô lại một mình.
Cô biết anh nhất định hiểu rõ, nhưng tại sao anh vẫn không bằng lòng đồng ý.
“Em cảm thấy còn có thể tại sao?” Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Đương nhiên là bởi vì anh quan tâm đến em, anh không muốn em bị thương, không muốn em bị thương chút nào, anh muốn em bình an vô sự, chuyện đối phó với Đường Hạo Minh, đối mặt với nguy hiểm, cứ để một mình anh đi là được rồi.”
“Không được!” Tống Vy vội vàng lắc đầu: “Đường Hạo Tuấn, chúng ta là vợ chồng, chúng ta là vợ chồng, loại chuyện này chúng ta nên cùng nhau đối mặt, không phải sao? Vì vậy đừng đưa em đi, hãy để em ở lại.”