Kiều Phàm muốn không nghe thấy cũng khó.
Anh cau mày, đem điện thoại dời xa một chút, nghiêm mặt nhìn về phía cửa: “Ai ở bên ngoài?”
Cửa phòng bệnh đóng chặt, anh ta không thấy ai ở ngoài nên chỉ có thể dò hỏi qua cánh cửa.
Nhưng trong lòng vẫn đoán được một chút, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Giang Hạ đang ở ngoài cửa đương nhiên nghe thấy câu hỏi của Kiều Phàm, cắn chặt môi dưới, muốn đáp lại, nhưng khi lời này đến miệng lại không thốt ra được.
Cô không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì những gì vừa nghe được khiến cô hoàn toàn bối rối, trong lòng rối bời, trong đầu cô cứ hiện lên những câu nói của anh, cô không thể bình tĩnh lại được.
Anh ấy nói anh ấy yêu cô?
Không, làm sao có thể!
Advertisement
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Giang Hạ cắn môi, cúi đầu, xoay người đi về phía thang máy, mặc kệ ly thuỷ tinh bị cô làm vỡ trên mặt đất.
Hiện tại cô đang rất hoảng loạn, phải tìm một nơi để bình tĩnh lại, nếu không, cô nghĩ mình có thể bị tinh thần hoảng loạn.
Khi Kiều Phàm nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, anh ta hơi nhíu mày, sau đó vén chăn bông lên, nhịn đau xuống giường bệnh, khập khiễng đi ra cửa.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Hạo Minh cũng nghe thấy giọng nói.
Anh ta là một người thông minh, tiếng thuỷ tinh vỡ rất đúng lúc, xuất hiện khi Kiều Phàm nói rằng anh ta yêu Giang Hạ, hiển nhiên, người nghe thấy điều này có thể là chính Giang Hạ hoặc người nhà của Giang Hạ.
Vì chỉ khi nghe điều này, họ mới xúc động đến mức làm vỡ ly thuỷ tinh.
Nếu là người khác thì hoàn toàn sẽ không như vậy.
Nghĩ đến đó, Đường Hạo Minh không hề thương tình chế nhạo: “Kiều Phàm, xem ra bên anh có phiền phức rồi.”
Kiều Phàm đương nhiên biết Đường Hạo Minh có ý gì, lạnh lùng liếc mắt một cái: “Không cần anh nhắc nhở.”
“Không phải tôi đang nhắc nhở anh, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, vậy được rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh, cúp máy trước, trước trận quyết chiến với Đường Hạo Tuấn tôi sẽ liên lạc với anh.”
Nói xong, Đường Hạo Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Phàm nhìn điện thoại, chế nhạo nói: “Cứ thế nói cho tôi biết, muốn làm hại Tống Vy, anh không sợ tôi sẽ nói cho Đường Hạo Tuấn biết, để Đường Hạo Tuấn giấu Tống Vy đi sao?”
Nói xong, Kiều Phàm cất điện thoại và mở cửa phòng.
Cứ nghĩ rằng người con gái kia sẽ sững sờ vì những lời nói của anh ta, vẫn đứng ở ngoài.
Nhưng điều không ngờ là sau khi cửa được mở ra, ngoài cửa không có ai, chỉ có mảnh vỡ thuỷ tinh rải rác ở trên sàn chỗ cửa.
Thế mà đã đi rồi?
Kiều Phàm nheo mắt.
Anh ta đã đánh giá thấp cô, có thể hồi thần nhanh như vậy và rời khỏi đây.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ sững sờ, mãi không rời đi.
Có vẻ như bây giờ anh thực sự không thể dùng những gì lúc trước anh biết về cô để đoán được cô hiện tại nữa.
Cô của hiện tại, là thứ anh không thể dự đoán được.
Đương nhiên, nếu là cô của trước kia, khi nghe anh ta thổ lộ tâm tình nhất định sẽ không rời đi, nói không chừng sẽ che mặt mừng rỡ rơi lệ đứng ở cửa.
Kiều Phàm xoa xoa thái dương của mình, rất nhanh đôi mắt đã trở nên kiên định.
Không sao cả, không bao lâu nữa anh sẽ biến cô trở lại như xưa.
Dù sao thì anh cũng đã biết ai đã thôi miên cô.
Đương nhiên, chuyện này không vội, ít nhất, chờ anh xử lý xong một số chuyện trước cũng không muộn.
“Anh Kiều.” Lúc này, một y tá đẩy một chiếc xe đẩy đi tới lịch sự chào Kiều Phàm, người đang đứng ở cửa suy nghĩ về điều gì đó.
Đôi mắt của Kiều Phàm lóe lên, anh thu lại suy nghĩ và định thần lại, quay đầu nhìn y tá, khẽ gật đầu: “Xin chào.”
“Chào anh Kiều, đã đến lúc thay băng rồi.” Y tá cười nói, sau đó nghi ngờ nhìn anh: “Mà này, anh Kiều, sao đột nhiên anh lại xuống khỏi giường bệnh vậy? Còn đứng ngây ngốc ở cửa?”
“Không có gì đâu, tôi chỉ nhìn thấy một người thôi.” Kiều Phàm đẩy chiếc kính mới được cắt lại trên sống mũi và khẽ đáp.
Cô y tá liền gật đầu: “Ra vậy, vậy tôi đỡ anh vào.”
“Không cần.” Kiều Phàm lắc đầu: “Tôi có thể tự đi.”
Nói xong liền dựa vào tường chậm rãi xoay người đi vào lại phòng bệnh.
Cô y tá nhìn bóng lưng tập tễnh của anh, nhún vai cũng không ép.
Dù sao, không phải cô chưa từng thấy một bệnh nhân có lòng tự trọng cứng cỏi và mạnh mẽ như thế này.
Lắc đầu bất lực, y tá đẩy xe chuẩn bị đi vào.
Y tá, bánh xe đẩy bị cấn thứ gì đó.
Cô y tá nhìn xuống, chỉ thấy những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, và ngạc nhiên nói: “Trời ơi, làm sao lại có mảnh vỡ thủy tinh ở đây? Anh Kiều, anh không dẫm lên phải không?”
Kiều Phàm đã vén chăn bông lên nằm trên giường bệnh, lạnh giọng đáp: “Không, mảnh vỡ đó có lẽ là do người khác vô tình làm, phiền cô dọn một chút.”
“Được.” Y tá nghe thấy câu trả lời của anh, mỉm cười gật đầu, sau đó đẩy xe vào thay thuốc cho anh.
Thay thuốc xong, y tá đi thu dọn mảnh vỡ ở cửa.
Kiều Phàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giường bệnh, hơi hơi nheo mắt, đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh biết người đang nghe trộm ở cửa là Giang Hạ, nhưng anh không có ý gọi Giang Hạ trở lại.
Bởi vì anh biết rất rõ, Giang Hạ nhất định sẽ không bình tĩnh.
Vì vậy, anh sẵn sàng để cô bình tĩnh.
Như Kiều Phàm đã nói qua điện thoại lúc nãy, lúc trước anh luôn sống trong hận thù, không thể nhìn rõ mọi thứ.
Vì vậy, anh mới không mảy mau đoái hoài làm tổn thương mọi người, đặc biệt là Giang Hạ.
Nhưng bây giờ anh đã dần thấm thía sự hận thù và nhận ra rằng cái chết của cha mẹ anh có thể không thực sự là lỗi của nhà họ Giang.
Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng anh thực sự đã yêu Giang Hạ, mà vẫn luôn yêu cô.
Vì vậy, bây giờ anh sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng anh yêu Giang Hạ, bằng lòng thử ở bên Giang Hạ.
Nhưng không có nghĩa là những tổn thương lúc trước anh gây ra cho Giang Hạ không tồn tại, cho nên anh muốn ở bên Giang Hạ cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Thứ nhất là mối hận thù giữa anh và nhà họ Giang vẫn chưa được hóa giải, thứ hai là trí nhớ và tình cảm của Giang Hạ dành cho anh vẫn chưa được khôi phục.
Và tất cả những điều này phải được thực hiện từ từ, nhất thời không thể đạt được.
Anh vốn định để Giang Hạ biết rằng anh đã yêu cô sau khi mối hận thù với nhà họ Giang đã được giải quyết trước.
Nhưng kế hoạch không kịp thay đổi, trước khi giải quyết được hận thù, Giang Hạ đã biết tình cảm của mình, tâm trạng và cảm xúc của cô hẳn đã bị ảnh hưởng.
Mà ảnh hưởng này không phải là việc mà lúc này anh xuất hiện trước mặt Giang Hạ là có thể đủ bình tĩnh.
Ngược lại, nếu anh ta xuất hiện trước mặt Giang Hạ, thì sẽ chỉ càng ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang Hạ hơn.
Cho nên đó cũng là lý do tại sao không có ý tìm Giang Hạ ở đây, hay là gọi điện cho Giang Hạ quay lại.
Anh biết rằng Giang Hạ vào lúc này chắc chắn đang trốn ở đâu đó, buộc bản thân phải chấp nhận những sự thật mà cô đã nghe thấy.
Như Kiều Phàm đoán, Giang Hạ hoảng sợ bước ra khỏi khoa nội trú, đi đến băng ghế trong vườn của khoa nội trú, dùng hai tay nắm chặt tay vịn của băng ghế, hít một hơi thật sâu, qua một lúc, mới miễn cưỡng bình tĩnh được, sau đó vẻ mặt hoảng loạn ngồi xuống, nhìn về phía bồn hoa đối diện, bắt đầu sững sờ.
Cô không ngờ rằng mình vừa từ nhà đến để chuẩn bị tiếp tục chăm sóc anh, rót nước cho anh, nhưng cô chưa kịp bước vào phòng bệnh của anh, cô đã nghe thấy tiếng anh gọi ai đó, nói anh yêu cô.
Yêu?
Khóe miệng Giang Hạ nhếch lên một vòng cung giễu cợt.
Lời này nếu từ miệng người khác nói ra, cô sẽ tin, nhưng nếu từ miệng của Kiều Phàm nói ra, một chữ cô cũng không tin.
Làm sao anh có thể yêu cô?