Tống Vy ôm Tống Dĩnh Nhi cười híp mắt nhìn, một nhà bốn người vô cùng hòa thuận và đầm ấm, Trình Hiệp đang lái xe đương nhiên vô cùng ngưỡng mộ.
Tổng giám đốc nói đợi cuộc thi của mợ chủ kết thúc, anh có thể đến công ty con nhậm chức tổng giám đốc, vậy thì anh sẽ có nhiều thời gian riêng hơn, mỗi ngày không phải bị tổng giám đốc sai bảo chạy tới chạy lui nữa, thời gian đi chơi với bạn gái cũng không được bao nhiêu.
Đợi khi trở thành tổng giám đốc, việc đầu tiên cần làm là kết hôn với Bảo Châu, sau đó sinh hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái.
Tới khi đó, một nhà bốn người họ chắc chắn sẽ hạnh phúc như gia đình tổng giám đốc.
A, cảnh tượng như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sung sướng.
Trình Hiệp vừa lái xe, vừa nghĩ vu vơ.
Advertisement
Chẳng bao lâu, đã đến Trung tâm Khoa học Kỹ thuật.
Tống Hải Dương lập tức nhảy ra khỏi xe, hào hứng nhìn tòa nhà đầy cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai trước mặt: “Chính là chỗ này, con vẫn luôn muốn đến đây, hôm nay cuối cùng con cũng tới được rồi.”
Cậu bé mở rộng hai tay của mình, làm một động tác vui sướng.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn dẫn Tống Dĩnh Nhi theo sau, nhìn thấy dáng vẻ thằng bé vui vẻ như vậy, họ cũng cười theo.
“Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, không phải đã muốn tới đây từ lâu sao, nhanh vào nào.” Tống Vy vỗ vỗ bờ vai nhỏ nhắn của Tống Hải Dương nói.
Tống Hải Dương lại gật đầu lia lịa rồi hung phấn chạy về phía cổng Trung tâm Khoa học Kỹ thuật.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Dĩnh Nhi đi theo phía sau.
Bên này, một nhà bốn người đang tham gia vào các hoạt động vui chơi giữa ba mẹ và con.
Bên kia, Kiều Phàm đã liên lạc với Đường Hạo Minh.
Nếu anh ta đã không thể từ chỗ Đường Hạo Tuấn và Tống Vy biết được tin tức về nhà thôi miên mà Giang Hạ mời tới, vậy anh ta sẽ bắt đầu từ chỗ Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh cũng là một trong những người đầu tiên biết Giang Hạ thôi miên để quên anh ta, cho nên Đường Hạo Minh hẳn phải biết nhà thôi miên mà Giang Hạ mời tới là ai.
“Bác sĩ Kiều, đã lâu không gặp.” Đầu bên kia điện thoại, Đường Hạo Minh tươi cười chào hỏi, như thể rất thân quen với Kiều Phàm.
Kiều Phàm không cảm xúc nói: “Tôi gọi cho anh không phải để ôn lại chuyện xưa!”
“Tôi biết.” Đường Hạo Minh đang nghịch một khẩu súng: “Dù sao chúng ta cũng không phải bạn bè, cho nên không nói chuyện ôn lại chuyện cũ là bình thường, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn biết, người đã thôi miên Giang Hạ là ai.” Kiều Phàm úp mở, trực tiếp hỏi những gì anh ta muốn biết.
Động tác nghịch súng của Đường Hạo Minh hơi khựng lại, sau đó nhướng mày: “Ồ? Anh hỏi cái này, chắc không phải anh muốn giải trừ thôi miên cho Giang Hạ chứ?”
Kiều Phàm không nói năng gì.
Đường Hạo Minh cười thâm thuý: “Anh phải biết là, một khi anh gỡ bỏ cho cô ấy, cô ấy sẽ lập tức chìm vào sự đau khổ anh đã mang lại cho cô ấy trong quá khứ, chắc là giờ anh đã thừa nhận chuyện mình thích cô ấy rồi nhỉ, nên anh mới lưu luyến phải không?”
Kiều Phàm liếc mắt: “Chuyện này không liên quan gì đến anh. Anh chỉ cần nói cho tôi biết nhà thôi miên là ai. Những chuyện khác không mượn anh nhiều chuyện.”
Anh ta tiếc thì đã làm sao?
So với tiếc thì anh ta càng khó thể chấp nhận được hơn chuyện cô ấy cứ quên đi anh như thế.
Anh đã quen với ánh mắt đầy thâm tình của cô khi cô nhìn anh, anh hoàn toàn không thể chấp nhận ánh mắt bình tĩnh lại mang theo sợ hãi khi cô nhìn anh hiện tại.
Giang Hạ hiện tại không phải là Giang Hạ mà anh muốn.
Anh phải thay đổi cô trở lại như trước đây, ngay cả khi điều đó khiến cô chìm trong đau khổ.
Nhưng anh cũng có thể để cô không còn đau khổ nữa.
Anh ta tin rằng mình sẽ làm được.
Chỉ có vậy thôi, không cần phải nói cho ai biết.
Đường Hạo Minh không biết trong lòng Kiều Phàm đang tính toán những gì, nghe xong lời của Kiều Phàm, anh ta tặc lưỡi hai tiếng: “Anh Kiều đúng là máu lạnh, ngay cả người thích mình mà cũng có thể đối xử như vậy, tôi thực sự cảm thấy đồng cảm với cô Giang.”
Kiều Phàm chế nhạo: “Anh có tư cách gì mà nói tôi? Anh cho rằng mình tốt hơn tôi ở điểm nào? Anh thích Tống Vy, không phải là anh cũng đã làm tổn thương cô ấy như vậy sao? Thậm chí còn muốn nhốt cô ấy lại để cho cô ấy cách biệt với xã hội, chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình anh, anh còn không biết xấu hổ hơn tôi.”
Vẻ mặt Đường Hạo Minh lập tức lạnh đi, ngay sau đó trở lại nụ cười như có như không kia, ra vẻ bỡn cợt: “Lời này của bác sĩ Kiều, nếu nói tới không biết xấu hổ, tôi nào sánh với anh được, tôi không ý nghĩ khống chế suy nghĩ của Tống Vy, còn anh, vừa hận cô Giang, nhưng lại vừa tẩy não cô Giang, khiến cho cô Giang hơn mười năm không thể quên đi anh, không thể buông bỏ tình cảm đối với anh, chính vì vậy cô ấy mới tổn thương sâu sắc đến thế, so với tôi anh còn tàn nhẫn hơn.”
“Đủ rồi!” Kiều Phàm nén giọng hét lên với vẻ mặt cực kỳ khó coi, ngăn cản anh ta tiếp tục nói.
Đường Hạo Minh chế nhạo: “Sao? Bị tôi nói trúng điều bí mật nhất trong lòng chứ gì, nên mới thẹn quá hoá giận?”
“Đường Hạo Minh, tôi tìm anh không phải để tranh cãi với anh.” Kiều Phàm nắm chặt điện thoại nhắc nhở.
Đường Hạo Minh ngoắc súng lên ngón tay chậm rãi xoay tròn: “Đúng, đúng, đúng, được rồi, nếu anh dã không muốn nhắc tới thì thôi, nhưng anh muốn biết người thôi miên là ai thì anh tìm đúng người rồi đấy.”
“Là ai, mau nói cho tôi biết.” Kiều Phàm đột nhiên thẳng tắp lưng, giọng điệu khẩn trương thúc giục.
Đường Hạo Minh nở nụ cười: “Nói cho anh không phải là không thể, nhưng mà chuyện này không phải anh nên trực tiếp hỏi Đường Hạo Tuấn à, ngược lại lại tới tìm tôi, để tôi đoán xem, mấy người Đường Hạo Minh không chịu nói cho anh đúng không?”
“Anh đã biết rồi còn hỏi làm gì?” Kiều Phàm híp mắt, châm chọc nói.
Tiếng cười của Đường Hạo Minh có chút suồng sã: “Được rồi, tôi sẽ không hỏi, thành thật mà nói, tôi khá vui khi nói với anh, như vậy thì Giang Hạ sẽ khôi phục lại trí nhớ trước đây, mà Tống Vy là bạn của cô ấy, nhất định sẽ sốt ruột theo mà một khi cô ấy cuống cuồng lên, Đường Hạo Minh đương nhiên sẽ chú ý tới, tôi thật sự chờ mong dáng vẻ tay chân luống cuống của họ.”
“Nếu đã như vậy, vậy anh mau nói đi.” Kiều Phàm sốt ruột nói.
Đường Hạo Minh nhếch môi, chậm rãi nói ra một cái tên.
Sau khi Kiều Phàm nghe xong, trong mắt anh ta lóe lên sự kinh ngạc: “Thì ra là ông ta? Bậc thầy Kefir!”
Bậc thầy Kefir là một trong mười nhà thôi miên hàng đầu thế giới.
Không ngờ Giang Hạ đã tìm là tìm vị này.
“Đúng vậy, là ông ta.” Đường Hạo Minh gật đầu: “Tôi điều tra được một đệ tử của vị đại sư này hiện tại mở phòng khám tâm lý ở thị trấn nơi nhà họ Giang sinh sống. Bậc thầy Kefir đến kiểm tra đồ đệ của ông ta. Đúng lúc, vào ngày Giang Hạ đến để thôi miên, đệ tử của Bậc thầy Kefir tình cờ có việc đi ra ngoài nên chỉ có Bậc thầy Kefir ở lại phòng khám, cứ tình cờ như thế, Bậc thầy Kefir thôi miên Giang Hạ. Sau khi xong việc, Đường Hạo Tuấn đã chuyển chỗ ở của Bậc thầy Kefir!”
“Chuyển chỗ ở?” Khuôn mặt của Kiều Phàm trầm xuống.
Đường Hạo Minh tiếp tục xoay cây súng trong tay: “Đường Hạo Tuấn rất thông minh, biết địa chỉ của nhà họ Giang không thể giấu anh cả đời được, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm được bọn họ, với sự hận thù của anh với nhà họ Giang, rất có thể sẽ giải trừ thôi miên của Giang Hạ khiến Giang Hạ tiếp tục đau khổ, để đạt được mục đích trả thù nhà họ Giang của anh, vì vậy Đường Hạo Tuấn đã đưa Bậc thầy Kefir đi trước khi anh tìm thấy chỗ ở nhà họ Giang, là để ngăn cản anh để bảo Bậc thầy Kefir giải trừ thôi miên cho Giang Hạ.”
“Thì ra là như vậy!” Kiều Phàm cười khẩy: “Anh ta tưởng mang Bậc thầy Kefir đi, là tôi không giải trừ được thôi miên của Giang Hạ ư? Tôi muốn giải trừ thôi miên cho Giang Hạ, hoàng toàn không cần người thôi miên đích thân ra tay. Tôi chỉ cần biết nhà thôi miên là ai là được rồi.”
Bản thân anh ta cũng là một nhà thôi miên, tuy nhiên anh ta phải có hiểu biết cực kỳ sâu sắc về những nhà thôi miên khác trên thế giới.
Trong số đó, có cả Bậc thầy Kefir.