“Chuyện của tôi, còn chưa tới lượt anh nói.” Sắc mặt Kiều Phàm lạnh đi.
Đầu tiên không nói tới anh ta không có ý giải thôi miên của Giang Hạ chính là muốn báo thù cô.
Dù có thì sao?
Lúc nào tới lượt người khác đến phán xét anh ta?
Đường Hạo Tuấn cười lạnh một tiếng: “Không sai, quả thực không tới lượt tôi nói, nhưng cũng vậy, chuyện anh muốn biết, chúng tôi cũng có thể không nói với anh, tự anh từ từ điều tra đi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Anh sớm đã ngờ tới sẽ có một ngày, Kiều Phàm có thể sẽ tìm bác sĩ thôi miên Giang Hạ, giải trừ thôi miên của cô, báo thù cô.
Cho nên từ rất sớm, anh đã cho người chuyển bác sĩ đó đi.
Kiều Phàm căn bản tìm không thấy.
Advertisement
“Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì?” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn buông điện thoại, vội hỏi: “Phàm thật sự muốn giải thôi miên của Hạ sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Tám chín phần là vậy, nếu không sẽ không đặc biệt gọi điện thoại hỏi em bác sĩ thôi miên là ai.”
Tống Vy cau chặt mày: “Sao anh ta lại vậy chứ.”
“Đối với một người đắm chìm trong thù hận không thể bước ra, có thể làm ra những chuyện này cũng không kỳ quái.” Đường Hạo Tuấn kéo tay cô, khẽ giọng an ủi.
Tống Vy cắn môi: “Em vốn cho rằng, khoảng thời gian này Phàm không nhắm vào nhà họ Giang và Giang Hạ, là đã tiếp nhận sự thật anh ta thích Hạ, sau đó từ từ buông bỏ thù hận, nhưng bây giờ…”
Những lời sau đó cô không nói nữa, ý mọi người đều hiểu.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Đợi cuộc thi bên em kết thúc, chúng ta đến nhà họ Giang một chuyến đi.”
“Hả?” Tống Vy sững sốt: “Chồng, ý anh là đến nhà họ Giang?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Mâu thuẫn giữa nhà họ Giang và Kiều Phàm sở dĩ vẫn luôn không được hóa giải, ngoại trừ nguyên nhân bản thân Kiều Phàm không bước ra được, nguyên nhân khác chính là giữa họ không có ai để hòa giải, cho nên mới luôn cứng ngắc, lần này đi, chúng ta làm người hòa giải, có lẽ có thể giải quyết ân oán của họ, trốn tránh không phải phương pháp duy nhất, không thể cứ luôn giúp nhà họ Giang trốn khỏi Kiều Phàm.”
Tống Vy im lặng, một lúc sau mới gật đầu: “Anh nói cũng phải, được, sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta qua đó đi.”
“Ba mẹ, chúng ta muốn đi tìm mẹ nuôi sao?” Lúc này, Tống Hải Dương không biết đã buông thìa từ lúc này, nhìn hai vợ chồng hỏi.
Tống Vy cười xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi.” Hai đứa bé vui mừng vỗ tay: “Chúng con đã lâu không gặp mẹ nuôi rồi, con rất nhớ mẹ nuôi.”
“Vậy không nhớ ba nuôi à?” Tống Vy hỏi.
Bất kể nói thế nào, Kiều Phàm cũng là ba nuôi đường đường chính chính của hai đứa bé, đã kính trà rồi.
Ban đầu hai đứa bé xém chút theo cô một xác ba mạng, là Kiều Phàm kịp thời ra tay, cứu ba mẹ con họ, là đại ân nhân của ba mẹ con họ.
Mà lúc đó, mẹ lại có chút tin vào số mệnh, cho nên liền để hai đứa bé vào lúc hai tuổi nhận Kiều Phàm làm ba nuôi.
Ba nuôi thế này không phải kiểu chỉ gọi miệng một tiếng, mà là từng kính trà, từng bái lễ, cả đời cũng không thể thay đổi.
Vì mẹ cảm thấy, Kiều Phàm đã cứu hai đứa bé, là thần bảo hộ của hai đứa bé, có sự bảo hộ của Kiều Phàm, hai đứa bé sẽ có thể lớn lên khỏe mạnh.
Cho nên, bất kể Kiều Phàm thế nào, chuyện anh ta là ba nuôi của hai đứa bé là không thể thay đổi.
Nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi chợt yên lặng lại, hoàn toàn không còn vui mừng như khi sắp đi gặp Giang Hạ vừa rồi.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau.
Đường Hạo Tuấn mở miệng hỏi: “Hai đứa sao vậy?”
“Mẹ, chúng con đi tìm mẹ nuôi thì sẽ nhìn thấy ba nuôi sao?” Tống Hải Dương hỏi.
Tống Dĩnh Nhi mặc dù không mở miệng, nhưng cũng nhìn hai người lớn, rõ ràng cũng muốn biết đáp án này.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Đương nhiên, dù sao ba nuôi mẹ nuôi cũng ở đó, các con muốn gặp mẹ nuôi, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy ba nuôi.”
“Nhưng Dĩnh Nhi không muốn nhìn thấy ba nuôi.” Tống Dĩnh Nhi cúi đầu ngồi trên ghế, có chút buồn bực không vui.
Tống Hải Dương mím môi, cũng không lên tiếng.
Rất rõ ràng, đứa bé này và Dĩnh Nhi có cùng một ý, đều không muốn nhìn thấy Kiều Phàm.
Tống Vy đi tới, khẽ ôm hai đứa bé vào lòng, dịu dàng nói: “Tại sao vậy? Có thể nói với mẹ nguyên nhân không?"
“Vì ba nuôi rất đáng sợ.” Tống Dĩnh Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ sợ hãi nói.
Tống Hải Dương cũng gật đầu.
Tống Dĩnh Nhi lại nói: “Mẹ, ba nuôi bây giờ không giống ba nuôi trước kia chút nào, ba nuôi trước kia rất thích chúng con, rất tốt với chúng con, rất dịu dàng, nhưng ba nuôi bây giờ không như vậy, ông rất đáng sợ, Dĩnh Nhi rất sợ ông.”
“Trẻ con luôn rất nhạy cảm.” Đường Hạo Tuấn cũng đứng dậy đi tới, ôm ba mẹ con nói.
Tống Vy thở dài: “Em biết, nhưng quan hệ giữa bọn trẻ và Kiều Phàm không đơn giản như vậy.”
Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng: “Nếu không phải em nói anh ta đã cứu mẹ con em, lại là ba nuôi từng kính trà của hai đứa bé, anh căn bản sẽ không để hai đứa bé gặp anh ta.”
Dù sao Kiều Phàm cũng từng tổn thương hai đứa bé.
“Xin lỗi Hạo Tuấn.” Tống Vy cười áy náy với anh.
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô: “Đừng nói xin lỗi.”
Tống Vy ừ một tiếng.
Lúc này, Tống Dĩnh Nhi bĩu môi, lại nói: “Mẹ, chúng con nhất định phải gặp ba nuôi sao?”
“Trừ phi các con không đi gặp mẹ nuôi.” Tống Vy nói.
Tống Dĩnh Nhi hừ hừ: “Ba nuôi hư, cho người dẫn anh đi, hại anh xảy ra tai nạn xe, gãy cả tay.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy cả kinh: “Dĩnh Nhi, chuyện này là ai nói cho con biết?”
Chuyện này cô chưa từng nói với hai đứa bé.
Cho nên, hai đứa bé sao lại biết?
Tống Vy nhìn Tống Hải Dương cắn răng, rất rõ ràng, Hải Dương biết.
Biết chuyện dẫn cậu đi, hại cậu gặp tai nạn là Kiều Phàm làm.
“Là Dĩnh Nhi và anh nghe thấy.” Tống Dĩnh Nhi không biết nói dối, Tống Vy vừa hỏi, đã trả lời.
Tống Vy nhìn cô bé; “Nghe thấy sao? Các con nghe thấy ở đâu?”
Tống Dĩnh Nhi nhìn nhìn Tống Hải Dương, nhìn ngón tay trả lời: “Là lúc Dĩnh Nhi và anh đi tìm ba mẹ, nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện này, cho nên liền nghe thấy.”
“Thì ra là vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, đã biết.
Hai đứa bé này được lắm, nghe lén chuyện này lâu như vậy, lại luôn không lộ ra.
“Các con ấy.” Tống Vy dở khóc dở cười chọc vào trán hai đứa.
Tống Dĩnh Nhi che trán bị chọc đau, hỏi: “Mẹ, ba nuôi tại sao muốn làm vậy, ông không phải rất thích Dĩnh Nhi và anh sao? Tại sao muốn dẫn anh đi, hại anh xảy ra tai nạn?”
“Đúng vậy, mẹ.” Tống Hải Dương siết chặt nắm tay, buồn bã hỏi: “Con rất sùng bái ba nuôi, thậm chí từng nghĩ sau này lớn lên làm bác sĩ, nhưng ba nuôi lại đối xử với con như vậy, trong lòng con rất khó chịu.”
Câu hỏi của hai đứa bé khiến Tống Vy không đáp ra lời.
Vì cho đến bây giờ, cô cũng không biết lúc đó tại sao Kiều Phàm lại muốn làm vậy.
Nhưng chính vào lúc này, Đường Hạo Tuấn chợt mở miệng: “Các con muốn biết đáp án thì lần này đến đó, tự mình tìm ba nuôi các con hỏi rõ ràng, hỏi xem ông ấy tại sao muốn làm vậy.”
“Tự hỏi?” Tống Hải Dương ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Không sai, rất nhiều khi, con hỏi người khác sẽ không có được đáp án, chỉ có hỏi đương sự mới biết, đây cũng là phương pháp tốt nhất để biết được đáp án, con hỏi mẹ các con cũng vô ích, vì cô ấy cũng không biết, chỉ có đi hỏi ba nuôi các con, hỏi ông tại sao muốn làm vậy, trong đây rốt cuộc có hiểu lầm gì, đàn ông con trai thì nên như vậy."