“Tôi đã không phải là ma quỷ, vậy cô sợ tôi cái gì?” Kiều Phàm nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Miệng Giang Hạ há ra: “Tôi...”
Cô tôi nửa ngày vẫn không nói ra được.
Cô không thể nói, cô quả thật không xem anh là ma quỷ.
Anh không phải ma quỷ, nhưng sự sợ hãi anh đem lại cho cô không khác gì ma quỷ?
Thấy Giang Hạ lại cúi đầu, lại làm con rùa rụt cổ, trong lòng Kiều Phàm ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.
“Bỏ đi, cô đi ra ngoài đi.” Anh lại xua tay, bảo cô đi ra ngoài.
Anh biết, sự sợ hãi của cô với anh, là vì những chuyện mà bản thân anh đã làm với cô.
Cho dù bây giờ cô không nhớ được, nhưng ẩn sâu trong ý thức của cô vẫn không thể quên được.
Advertisement
Nên lúc đối diện với anh, cô mới thận trọng, dè dặt như vậy, bất an như vậy, không thể ở cùng với anh một cách tự nhiên.
Xem ra bản thân anh còn phải đi một con đường rất dài nữa.
Vẻ mặt Kiều Phàm u ám nghĩ.
Giang Hạ nhìn vẻ mặt của anh có chút không được tốt, nghĩ là mình chậm chạp không thể bình tĩnh để đút canh cho anh ăn, nên sắc mặt của anh mới không được tốt, trong lòng đột nhiên càng thêm căng thẳng và thấp thỏm.
“Anh Kiều...”
“Đi ra ngoài.” Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Kiều Phàm ngắt lời một lần nữa.
Miệng Giang Hạ hơi mở ra, hình như còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn ánh mắt không được xía vào của anh, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, quay người đi ra ngoài.
Sau khi cô rời đi, Kiều Phàm day ấn đường, sau đó chịu đựng cảm giác khó chịu do băng gạc gây ra, bưng bát canh sườn lên, chậm rãi ăn.
Giang Hạ không biết tay của anh không chỉ có thể sử dụng được, còn có thể sử dụng một cách tốt như vậy.
Lúc này, cô đã đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến chiếc ghế băng trên hành lang rồi ngồi xuống, định đợi một lúc, rồi lại đi vào xem Kiều Phàm ăn xong chưa.
Anh không muốn để cô nhìn thấy anh ăn canh, vậy cô chỉ có thể đợi anh ăn xong rồi đi vào.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Giang Hạ thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn, là mẹ Giang và ba Giang cùng nhau đi đến.
Giang Hạ đứng dậy: “Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
“Đến xem con thế nào.” Mẹ Giang cười trả lời.
Ba Giang gật đầu: “Đúng vậy, để một mình con ở đây chăm sóc cậu ta, người làm ba mẹ như chúng ta sao có thể yên tâm được.”
Ánh mắt của ba Giang rơi vào cửa phòng bệnh bên cạnh nói.
Giang Hạ đỡ hai vợ chồng ngồi xuống, sau đó trả lời: “Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ không có chuyện gì đâu, nói đến thì anh cũng khá dễ ở chung, chỉ là có lúc bản thân con không buông xuống được, nên rất thận trọng và dè dặt.”
Bởi vì sợ Kiều Phàm đột nhiên nổi cáu, nên từ trước đến nay cô vẫn luôn ăn nói khép nép, sợ chọc giận anh.
May mà mấy ngày hôm nay, anh thật sự không nổi giận.
Nếu không, cô không thể chống đỡ đến bây giờ.
“Hừ, dễ chung sống?” Ba Giang lạnh lùng hừ một tiếng, mặt tràn đầy sự xem thường nói: “Nếu như cậu ta dễ ở chung, thì trên thế giới này, tất cả những người có thù hận đều có thể dễ ở chung.”
“Đúng vậy Giang Hạ, con đừng vì không muốn để cho chúng ta lo lắng mà cố ý nói như vậy.” Mẹ Giang đau lòng kéo tay con gái, cũng không tin lời cô nói.
Dù sao ấn tượng lúc trước mà Kiều Phàm để lại cho bọn họ cũng quá sâu đậm.
Đó không phải là người dễ chung đụng, nên bọn họ không tin cũng là điều bình thường.
“Mẹ.” Giang Hạ bất lực cười một tiếng: “Con thật sự không có ý nói như vậy, lời con nói là thật, mấy ngày hôm nay, anh ta quả thật rất dễ ở chung, con không biết có phải vì con cẩn thận, dè dặt không, tóm lại anh ta không hề nổi giận với con, cũng không cố tình làm khó con, nên con trải qua khá tốt, không quá lo lắng, sợ hãi.”
“Thật sao?” Mẹ Giang nhìn con gái nói có chút nghiêm túc, trong lòng cũng có chút tin tưởng.
Mặc dù ba Giang không nói gì, nhưng ánh mắt cũng không khác mẹ Giang là bao.
Giang Hạ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, nên ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con, con thật sự rất tốt.”
“Con đã nói như thế, vậy thì được rồi, chúng ta tin tưởng con.” Mẹ Giang vuốt tóc con gái.
Giang Hạ thuận tiện dựa vào vai mẹ Giang: “Cảm ơn ba mẹ.”
“Cảm ơn cái gì, con là con gái của chúng ta, chúng ta là ba mẹ nên phải quan tâm con.”
Mẹ Giang ôm cô nói.
Ba Giang gật đầu: “Mẹ con nói không sai, đúng rồi, Giang Hạ, sao con lại ngồi ở bên ngoài, cậu ta ngủ rồi hả?”
Ông ấy chỉ vào cửa phòng bệnh của Kiều Phàm hỏi.
Giang Hạ lắc đầu: “Chưa, anh ta đang ăn canh ở bên trong, đuổi con ra ngoài.”
“Đuổi ra ngoài?” Giọng nói của ba Giang đột nhiên cao lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, Giang Hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Giang mặt đầy sự nghiêm túc nhìn Giang Hạ.
Ban đầu hai vợ chồng đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm vì cô nói mấy ngày hôm nay Kiều Phàm dễ ở chung.
Nhưng bây giờ cô lại nói, Kiều Phàm đuổi cô ra ngoài, vừa mới thả lỏng, bây giờ lại lập tức nâng lên.
Giang Hạ cũng biết lời nói của mình lúc nãy khiến ba mẹ lo lắng, vội vàng xua tay giải thích: “Ba mẹ, hai người đừng kích động, là như thế này, chuyện này đều là lỗi của con, là lúc nãy con…”
Sau đó, cô nói rõ chuyện mình đã căng thẳng như thế nào, rồi làm Kiều Phàm bị phỏng như thế nào.
Sau khi ba mẹ Giang nghe xong, trái tim đang nâng lên, cũng dần hạ xuống không ít.
Hóa ra nguyên nhân của chuyện này không phải Kiều Phàm đột nhiên làm khó Giang Hạ, mà là tự bản thân Giang Hạ gây nên.
“Vậy nên ba mẹ, hai người đừng nghĩ nhiều.” Giang Hạ kéo tay hai vợ chồng nói.
Ba Giang nhìn cô: “Giang Hạ, con làm cậu ta bị phỏng, cậu ta thật sự không nổi giận với con, chỉ đuổi con ra ngoài, đơn giản như vậy sao?”
Ông ấy vẫn có chút không yên tâm, sợ con gái nói dối.
Dù sao con gái vì không muốn hai vợ chồng bọn họ lo lắng, cũng không phải không làm được.
Mẹ Giang cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy Giang Hạ, con nhất định không được giấu diếm, điều này chỉ sẽ khiến người làm ba mẹ như chúng ta càng thêm lo lắng mà thôi.”
Giang Hạ nhìn dáng vẻ lo lắng của ba mẹ, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp, kéo tay hai người cười, lắc đầu: “Thật sự không có, ba mẹ, con thật sự không giấu hai người, những điều con nói đều là thật, sau khi con làm anh ta bị phỏng, lúc đó cũng rất sợ anh ta đột nhiên nổi giận với con, nhưng bất ngờ là anh ta lại không nổi giận, ngược lại còn rất bình tĩnh bảo con băng bó vết thương cho anh ta, sau đó còn bảo con đút canh cho anh ta ăn, chỉ là bản thân con quá căng thẳng, suýt nữa lại làm anh ta bị phỏng, nên anh ta mất kiên nhẫn bảo con ra ngoài, không hề làm gì với con.”
Thấy con gái lúc nói chuyện rất bình tĩnh, không hề có dáng vẻ áy này, lúc này ba mẹ Giang mới tin.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mẹ Giang nghĩ lại mà sợ, thở ra một hơi.
Ba Giang nhìn vào cửa phòng bệnh của Kiều Phàm, vẻ mặt phức tạp: “Nói ra thằng nhóc này hình như đã có chút thay đổi.”
“Hả?” Mẹ Giang nghi hoặc nhìn ông ấy: “Ông nói cái gì?”
Ba Giang lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, tôi cảm thấy thằng nhóc này hình như đã thay đổi.”
“Ý ông là gì?” Mẹ Giang càng thêm nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian này, bà ấy là người đến bệnh viện ít nhất, cũng không tiếp xúc nhiều với Kiều Phàm.
Nên không hề biết Kiều Phàm đã thay đổi cái gì.
Nhưng ba Giang thường xuyên đến đây, ít nhiều cũng cảm nhận được một vài vấn đề.
Ba Giang xoa cằm, suy tư nói: “Tôi cảm thấy, thằng nhóc này, tính tình đã thu lại rất nhiều, sự thù hận đối với chúng ta hình như cũng vơi đi rất nhiều.”
“Lão Giang, ông không đùa chứ?” Mẹ Giang bị lời nói này của ông ấy chọc cười.
Nhưng ba Giang lại lắc đầu: “Tôi không nói đùa, tôi thật sự có cảm giác như vậy.”
“Thực ra, con cũng cảm thấy ba nói đúng.” Lúc này, Giang Hạ cũng đột nhiên lên tiếng: “Bởi vì con cũng có cảm giác giống ba.”
“Giang Hạ?” Mẹ Giang kinh ngạc.
Giang Hạ cười: “Khoảng thời gian này con vẫn luôn chăm sóc anh ta, nên ít nhiều cũng hiểu được con người anh ta đã thay đổi, đầu tiên anh ta không hề nổi giận với con chính là một bằng chứng rất có lợi, thứ hai chính là, con không nhìn ra sự thù hận hay bất kỳ sự không kiên nhẫn nào từ trong ánh mắt của anh ta, nên con mới nói, ba nói có lẽ cũng đúng.”