Trước đó, Hạ yêu Kiều Phàm, cho nên muốn giữ lại đứa con với Kiều Phàm.
Nhưng mà bây giờ Hạ không còn yêu Kiều Phàm nữa, vậy thì Hạ có còn cần đứa nhỏ này không? Giang Hạ nghe thấy lời nói của mẹ Giang, cô sờ lên bụng mình: “Đương nhiên là phải giữ con lại rồi.” “Giữ lại à?” Mẹ Giang kinh ngạc.
Theo lý thuyết, Hạ đã không yêu Kiều Phàm, chẳng lẽ không nên phá bỏ đứa nhỏ à?
Dù sao thì chẳng có người phụ nữ nào đồng ý sinh con cho người mà mình không yêu.
Nhưng mà Giang Hạ lại gật đầu chắc nịch: “Vâng ạ, giữ lại, mặc dù con không có tình cảm gì với ba đứa nhỏ, nhưng mà không biết tại sao tình cảm với đứa nhỏ trong bụng vẫn còn đó, mà ngày hôm qua con có viết trên lá thư rằng con phải chăm sóc thật tốt cho con mình. Từ trong lời nói này, con có thể cảm nhận được con của ngày hôm qua yêu đứa bé đến cỡ nào, cho nên con muốn giữ nó lại”
Cô nói rất nghiêm túc.
Mẹ Giang thở dài: “Vậy thì giữ lại đi, từ đầu cũng đã nói là một nhà bốn người, cũng không thể giữa chừng biến thành một nhà ba người được”
Advertisement
“Vâng ạ” Giang Hạ gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Giang buồn cười lắc đầu.
Thôi được rồi, Hạ muốn giữ thì cứ giữ thôi.
Bây giờ, Hạ đã không yêu Phàm nữa, cho dù sau này có nhìn thấy đứa bé này thì cũng sẽ không bởi vì nhớ tới Phàm mà đau lòng khổ sở.
Cho nên, đứa bé này đã không còn ảnh hưởng tới Hạ.
Hơn nữa, tuổi của bà và ba Hạ đã lớn, cũng rất muốn có thể ôm cháu, nhất là mỗi khi nhìn thấy hai đứa con của Vy Vy, bà lại càng muốn hơn nữa.
Cho nên, giữ đứa bé lại cũng không phải là chuyện xấu.
“Được rồi, Hạ, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi ra ngoài tìm ba con nói tình huống của con cho ba con biết, tránh sau này ông ấy biết rồi lại lo lắng” Mẹ Giang dịu dàng vuốt tóc Giang Hạ.
Giang Hạ đáp lời: “Vâng ạ, mẹ đi đi”
Mẹ Giang mỉm cười đi ra ngoài. Sau khi bà ra ngoài, Giang Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Tống Vy.
Cô đã quên Kiều Phàm, nhưng mà không quên Tống Vy, cho nên tình huống này của cô cũng là loại mất trí nhớ có chọn lọc.
Tổng Vy bắt máy rất nhanh, giọng cô liền truyền đến: “Hạ”
“Vy Vy” Giang Hạ nói: “Tớ có chuyện muốn nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì vậy?” Tống Vy ở đầu dây bên kia đang đánh giá bản thiết kế cho các thí sinh trong nhóm gửi tới cô, vừa xem xét vừa hỏi.
Hạ cắn môi, sau khi im lặng mấy giây, lúc này mới trả lời: "Tớ... đã tự thôi miên mình, quên đi người tên là Kiều Phàm”
Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên lại không có âm thanh.
Một lúc lâu sau, Tống Vy mới phản ứng được Giang Hạ nói cái gì, cô giật mình đứng phắc dậy: “Cậu nói cái gì chứ, cậu... cậu thôi miên mình để quên đi Phàm?” “Cái gì chứ?” Trần Châu Ảnh ngồi bên cạnh chăm chú làm việc nghe nói như thế cũng kinh ngạc không chịu được, bất ngờ đến nỗi phun ra tiếng địa phương.
Tổng Vy lắc đầu, tim đập thình thịch, sắc mặt nghiêm túc: "Hình như là Hạ đã quyết định một chuyện rất lớn, cậu chờ tớ hỏi cho rõ ràng đã”
“Ừm” Trần Châu Ánh gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cô, cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.
Dù sao thì Giang Hạ có thể đã tự thôi miên mình, chuyện lớn như thế, làm sao cô có thể bình tĩnh được cơ chứ.
Ở đầu dây bên kia, Giang Hạ nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng và vẻ khó tin của Tống Vy, cô hít sâu một hơi rồi lại nói một lần nữa: “Ý của tớ là tớ... thôi miên mình để mình quên đi Kiều Phàm”
Lần này, Tống Vy đã xác định đúng là mình không nghe lầm, cô hít vào một ngụm khí lạnh: “Hạ, tại... tại sao cậu lại phải làm như vậy, cậu có biết cái này nguy hiểm lắm không hả?”
Cô chính là người bị thôi miên quên mất một đoạn ký ức.
Lúc còn bé, cô và mẹ lái xe ra ngoài, tình cờ thấy ba mẹ Hạo Tuấn chết thảm.
Cảnh tượng máu me ấy dọa cố sốt cao không ngừng, cứ nằm mơ thấy ác mộng.
Cho nên sau đó mẹ cô không còn cách nào khác, đành phải mời một bác sĩ thôi miên đến xóa khóa ký ức đó lại.
Mặc dù trông cô như không có việc gì, nhưng nó đã để lại di chứng.
Khi có nhớ đến chuyện ngày xưa, nếu như muốn xâm nhập quá sâu thì sẽ thấy đau đầu.
Đây chính là di chứng của việc thôi miên, bởi vì thôi miên làm tổn hại đến tinh thần và não bộ.
Giang Hạ nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của Tống Vy, trong lòng ấm áp: “Tớ biết rồi, nhưng mà Vy Vy à, tớ không hề cảm thấy hối hận. Mặc dù bây giờ tới đã quên đi Kiều Phàm, không biết giữa tớ và Kiều Phàm đã trải qua chuyện gì, nhưng mà tớ biết rằng đó chắc chắn là một chuyện rất đau đớn, cho nên tớ đã đưa ra quyết định như thế. Cho dù quyết định này rất nguy hiểm, nhưng mà chỉ cần tớ quên anh ta thì sau này sẽ không đau khổ nữa, tớ nghĩ cho dù có nguy hiểm gì đi nữa thì tớ cũng có thể chấp nhận”
Nghe thấy lời cô, Tống Vy thở dài một tiếng, cũng đã bình tĩnh lại: “Hạ, cậu... sao cậu lại có thể quyết định như thế?”
Ai cũng biết là trước kia Hạ bị Kiều Phàm làm tổn thương nhiều lần như thế, nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện áp dụng phương thức này để quên đi Kiều Phàm.
Sao bây giờ lại...
Giang Hạ nghiêng nghiêng đầu: “Xin lỗi nha Vy Vy, tớ cũng không biết sao tớ lại quyết định như vậy, tớ đã quên rồi, có lẽ là tớ thật sự không chịu đựng được, không thể kìm nén nữa, mặc dù tớ không biết tớ của trước đó yêu Kiều Phàm sâu nặng đến cỡ nào, nhưng tớ biết rằng bây giờ tớ đã quên anh ta, cả người nhẹ nhõm, tớ cảm thấy chưa có lúc nào mình nhẹ nhõm giống như hiện tại, rất thoải mái, tớ như được thay da đổi thịt. Vy Vy, cậu có biết không, tớ rất thích bản thân như thế này”
Lời này khiến Tổng Vy ngập ngừng, cô không thể nói ra điều gì quá xúc động.
Quên đi Kiều Phàm, có thể khiến cho Hạ thoải mái nhẹ nhàng, vậy thì cô có thể đoán được Hạ trong quá khứ đã phải gánh vác nỗi đau như thế nào.
Có lẽ lựa chọn này của Hạ là đúng.
“Tớ biết rồi Hạ, đã quên Kiều Phàm, vậy thì sau này cậu phải sống cho thật tốt, đừng yêu anh ta nữa” Tống Vy cười nói.
Giang Hạ cũng cười: “Đương nhiên rồi, tớ sẽ mà. Phong cảnh ở đây rất đẹp, tớ rất thích, sau này tớ cũng không có ý định đi, cho nên đương nhiên sẽ không nhìn thấy cái người tên Kiều Phàm đó nữa, không gặp anh ta, sao tớ có thể yêu anh ta được. Chỉ là Vy Vy à, tớ cảm thấy có lỗi với cậu lắm, lúc trước chúng ta đã hứa là cùng nhau xây dựng công ty, sáng lập ra nhãn hiệu thuộc về riêng mình, nhưng mà bây giờ tớ ở đây, không có cách nào giúp cậu được.”
Ý cười trên mặt cô nhạt dần, thay vào đó là sự áy náy.
Tổng Vy cười nói: “Tớ còn tưởng là cậu định nói cái gì nữa đó, không sao đâu Hạ, sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau, chuyện cần thiết nhất bây giờ là cậu phải để ý đến sức khỏe, an toàn sinh đứa nhỏ ra đời, còn những chuyện này thì để sau rồi hẳn nói. Nói không chừng về sau tớ có thể phát triển công ty đến quốc gia cậu ở, cậu đã có thể tiếp tục giúp tớ kinh doanh rồi”
“Được thôi, vậy tớ chờ cậu” Giang Hạ cảm động gật đầu.
Sau đó, hai người lại nói với nhau một hồi rồi cúp điện thoại. Trần Châu Ánh nhìn cô: “Rốt cuộc là Giang Hạ sao rồi?” Tống Vy để điện thoại di động xuống, cô thở dài, cũng không giấu giếm cô ấy, cô kể lại tình huống của Giang Hạ.
Trần Châu Ánh nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhưng mà cô cũng có thể hiểu: “Cậu ấy làm như vậy là đúng. Đối với Giang Hạ mà nói, đây chính là con đường duy nhất để có thể tiếp tục sống, nếu như cậu ấy không thể quên mất Kiều Phàm mà tiếp tục chìm đắm trong đoạn tình cảm đau khổ với Kiều Phàm, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ hủy hoại chính mình.”
“Cậu nói đúng” Tống Vy gật đầu. Trần Châu Ánh lại nói thêm: “Nhưng mà làm vậy đối với người có não yêu đương như Hạ, có thể có can đảm làm phẫu thuật này, tớ thật sự khâm phục cậu ấy.
Nói thật đó, não yêu đương, cho dù bị tổn thương như thế nào thì cũng sẽ không làm loại phẫu thuật này để quên mất người mình yêu, cho nên tớ thật sự không hiểu được nha.”
Tống Vy cười khẽ: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng mà”
“Cũng đúng” Trần Châu Ánh nhún nhún vai, không nói chuyện nữa.
Hai người tiếp tục làm việc. Chờ đến tối sau khi ăn tối xong, Tống Vy gọi điện thoại với Đường Hạo Tuấn, lại nhắc tới chuyện của Giang Hạ một lần nữa.