“Đúng vậy.” Tống Dĩnh Nhi được cô dỗ, tâm trạng lập tức tốt lên, ngẩng cổ lên đắc ý nhìn Tống Hải Dương: “Mẹ, anh vừa nói Dĩnh Nhi ngốc, mẹ giúp Dĩnh Nhi mắng anh đi.”
“Không được nha.” Tống Vy lắc đầu: “Mẹ không thể mắng anh, như vậy không công bằng với anh, cũng tổn thương anh, có điều mẹ có thể giúp Dĩnh Nhi nói anh vài câu, dù sao anh quả thật sai rồi.”
Nói xong, cô vẫy tay với Tống Hải Dương: “Hải Dương lại đây.”
Tống Hải Dương cúi đầu đi tới: “Mẹ.”
Tống Vy đưa một tay ra, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Hải Dương, con vừa rồi không nên nói em không thông minh có biết không? Như vậy đối với em mà nói cũng rất không công bằng, cũng rất tổn thương em, hơn nữa ngoài em gái, con cũng không thể nói với các bạn nhỏ khác hoặc người lớn như vậy, như thế rất không lịch sự có biết không?”
Tống Hải Dương gật đầu: “Con biết rồi mẹ, con chỉ là nhất thời nhanh miệng.”
“Mẹ tin con.” Tống Vy khẽ mỉm cười vuốt tóc của cậu bé: “Hải Dương rất thông minh, cho nên có lúc dễ tự phụ, từ đó nói chuyện không suy nghĩ, như này cũng không được, như vậy sẽ lộ ra rất nhiều khuyết điểm, cũng sẽ khiến người khác ghét con, cho nên nói chuyện nhất định phải cẩn trọng, sau khi suy nghĩ mới quyết định có nên nói hay không, như vậy sẽ không có ai từ trong lời nói bắt được nhược điểm của con, từ đó đối phó con, hiểu không?”
Tống Hải Dương như có suy tư mà dạ một tiếng: “Con hiểu rồi mẹ.”
“Vậy thì tốt, cho nên bây giờ xin lỗi em đi.” Tống Vy đẩy Tống Hải Dương đến trước mặt Tống Dĩnh Nhi.
Tống Hải Dương nhìn Tống Dĩnh Nhi: “Xin lỗi Dĩnh Nhi.”
Advertisement
“Không sao đâu anh.” Tống Dĩnh Nhi lắc đầu, sau đó cũng xin lỗi: “Em cũng phải nói một câu xin lỗi anh, không nên bảo mẹ mắng anh, như vậy là không đúng.”
“Thật ngoan.” Thấy hai đứa con của mình hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tống Vy rất an ủi.
Sau đó, cô cũng ôm Tống Hải Dương lên giường: “Thật ra Hải Dương nói không sai, mẹ lần này tới, quả thật là tìm con giúp.”
Nói đến đây, vì không để cô bé ghen, Tống Vy lại nói: “Đợi lần sau, mẹ cần Dĩnh Nhi đánh người xấu thì kêu Dĩnh Nhi giúp có được không? Mẹ cũng biết, tán thủ của Dĩnh Nhi rất giỏi.”
Tống Dĩnh Nhi vốn thật sự vì Tống Vy đến tìm Tống Hải Dương giúp mà không tìm mình, trong lòng có chút không vui lắm.
Nhưng nghe thấy Tống Vy nói như vậy, nỗi không vui kia lập tức không thấy nữa, cô bé phấn khích vung cái nắm đấm nhỏ nói: “Dạ, tán thủ của Dĩnh Nhi rất lợi hại, nếu có người xấu mẹ nhất định phải nhớ tìm con, con nhất định có thể đánh người xấu chạy.”
“Anh cũng tin Dĩnh Nhi nhất định có thể.” Tống Hải Dương khoác tay lên vai của cô bé.
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Được, mẹ nhất định tìm Dĩnh Nhi.”
“Dạ dạ.” Tống Dĩnh Nhi vội đáp hai tiếng, sau đó nhìn sang Tống Hải Dương: “Anh, anh bây giờ giúp mẹ đi.”
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.
Tống Vy đắp chăn xong cho hai đứa trẻ: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, mẹ muốn nhờ con tìm một người, Hàn Thư.”
“Hàn Thư sao?” Tống Hải Dương chớp mắt.
Tống Vy gật đầu: “Phải.”
“Con biết rồi mẹ, con bây giờ...”
Cậu bé còn chưa dứt lời thì Tống Vy ấn lại: “Đừng vội, chuyện này không phải chuyện gấp, đâu thể kêu con bây giờ tìm thì tìm, nhiệm vụ của con bây giờ là đi ngủ, sau khi ngày mai thức dậy rồi giúp mẹ tìm.”
Nghe thấy Tống Vy nói như vậy thì Tống Hải Dương bất động, ngoan ngoãn nằm xuống: “Con biết rồi, ngày mai con tìm cho mẹ.”
“Như vậy là đúng rồi, được rồi, hai đứa đi ngủ, mẹ về phòng đây.” Tống Vy nói xong thì muốn đứng dậy rời đi.
Tống Dĩnh Nhi đột nhiên kéo tay của cô: “Mẹ đừng đi, mẹ có thể ngủ cùng với Dĩnh Nhi và anh không?”
“Ngủ với hai đứa sao?” Tống Vy nhướn mày.
Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục: “Phải, mẹ rất lâu đều không ngủ cùng với Dĩnh Nhi và anh rồi, Dĩnh Nhi rất muốn ngủ chung với mẹ.”
“Con cũng vậy.” Tống Hải Dương dù sao cũng là một đứa trẻ, trẻ con đều ỷ lại vào ba mẹ.
Có thể ngủ cùng với ba mẹ, cậu ta đương nhiên cũng vui.
Tống Vy thấy đôi mắt to đầy mong chờ của hai đứa trẻ, bất luận như thế nào cũng không nói ra lời từ chối, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được rồi, mẹ ở lại ngủ với các con.”
“Yeah!” Hai đứa trẻ vui vẻ mà vỗ tay.
Cuối cùng hai đứa trẻ còn tích cực vén chăn ra, giục Tống Vy lên giường.
Tống Vy dở khóc dở cười, cởi dép đi lên, nằm ở bên cạnh hai đứa trẻ.
Tống Dĩnh Nhi cầm một quyển truyện đưa cho cô: “Mẹ kể chuyện.”
“Được, vậy mẹ kể một câu chuyện cho hai đứa.” Tống Vy cầm lấy quyển truyện.
Khi cô vừa tìm được một câu chuyện không tệ, đang chuẩn bị đọc cho hai đứa trẻ thì cửa phòng mở ra.
Đường Hạo Tuấn mặc đồ ngủ đi vào, nhìn thấy ba mẹ con nằm ở trên giường, đôi môi hé mở: “Anh biết ngay em ở đây.”
Anh tắm xong đi ra, nhìn thấy cô không ở trong phòng.
Gần như không cần nghĩ nhiều, biết chắc cô ở chỗ hai đứa trẻ.
Tống Vy thấy anh đuổi qua đây thì mỉm cười: “Hải Dương và Dĩnh Nhi bảo em tối nay ngủ cùng với chúng, cho nên em không về phòng nữa, chồng à, anh về ngủ trước đi.”
“Phải đó ba, ba mau trở về đi.” Tống Hải Dương phụ họa.
Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn chợt đen lại, trừng mắt với Tống Hải Dương.
Cái thằng nhóc này, thật sự gấp gáp muốn đuổi anh đi.
“Ba không đi.” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi đột nhiên mở miệng, vỗ vào vị trí bên còn lại: “Ba cũng ở lại, ở cùng với mẹ, ngủ cùng với con và anh.”
Câu nói này giống như âm thanh tự nhiên truyền vào tai của Đường Hạo Tuấn.
Gương mặt đẹp trai đang đen xì của Đường Hạo Tuấn lập tức chuyển sáng, cánh môi cũng cong lên, sau đó cho Tống Hải Dương một ánh mắt đắc ý.
Nhóc con, nhìn thấy chưa, em gái con cũng hiểu chuyện hơn con.
Quả nhiên con gái tốt hơn con trai.
Thấy cái thằng nhóc này là không hiếu thuận, vậy mà đuổi ba ra ngoài.
Dáng vẻ khiêu khích Tống Hải Dương của Đường Hạo Tuấn, đương nhiên bị Tống Vy nhìn thấy hết.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Trẻ con.”
“Ba, mau lên đi ạ.” Tống Dĩnh Nhi vỗ vào vị trí bên cạnh mà thúc giục.
Đường Hạo Tuấn mỉm cười dịu dàng: “Ba tới đây.”
Tuy anh đến đây là chuẩn bị mang Tống Vy trở về.
Có điều hai đứa trẻ níu kéo anh, để anh ở lại ngủ cùng với chúng, anh đương nhiên không thể từ chối.
Hơn nữa, anh và Tống Vy thật sự rất ít khi ngủ cùng với hai đứa trẻ, đều là để hai đứa trẻ tự mình ngủ.
Nhưng có lúc ở bên hai đứa trẻ, thực hiện một chút tâm nguyện của hai đứa trẻ, cũng là chuyện tốt.
Như vậy, một gia đình bốn người nằm ở trên một chiếc giường.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lần lượt nằm ở hai bên giường, hai đứa trẻ nằm ở giữa bọn họ.
May mắn giường đủ lớn, nếu không thật sự chen nhau.
Có ba mẹ ngủ bên cạnh, tối hôm đó, hai đứa trẻ đều rất vui, ở trên người lăn qua lăn lại rất lâu cũng không ngủ được.
Có điều may mắn tới cuối cùng hai đứa trẻ đùa mệt rồi, lúc này mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn vẫn chưa ngủ, sau khi nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự bất lực và giải thoát.
Hai đứa trẻ này rất nghịch, lúc thì kêu bọn họ kể chuyện, một lúc thì kêu bọn họ hát, một lúc lại kêu bọn họ chơi trò chơi với chúng.
Tóm lại, ngủ cùng với hai đứa trẻ, thật sự là quá mệt.
Tống Vy không nhịn được mà ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng ập tới.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy rồi, dịu dàng nói: “Ngủ đi, anh tắt đèn.”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu: “Anh cũng ngủ đi, bị hai đứa trẻ dạy vò lâu như vậy, mệt rồi nhỉ?”
Tống Vy khẽ mỉm cười: “Có một chút, trẻ con quá hoạt náo rồi.”
Tống Vy cũng mỉm cười theo: “Phải.”
“Ngủ ngon!” Đường Hạo Tuấn nâng tay lên, để tay ở công tắc đèn.
“Ngủ ngon.” Tống Vy đáp một câu.
Ở trong tiếng chúc ngủ ngon của cô, ánh đèn cũng theo đó tắt đi, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.