Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô ta, Trần Châu Ánh ngạc nhiên ngước mắt lên: “Ồ? Cô nói chúng tôi không làm được?”
“Đúng vậy, các cô không có cơ hội đó đâu.” Nói xong Giang Vân Khê nở nụ cười đắc ý với phía Tống Vy, sau đó đi qua họ, bước vào hội trường trước.
Tống Vy nhíu mày: “Hình như cô ta đang âm mưu gì đó.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Hai người nhìn theo bóng lưng Giang Vân Khê, bắt đầu bàn tán.
“Vy Vy, cậu nghĩ cô ta đang âm mưu điều gì?” Trần Châu Ánh dời mắt, nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh.
Người con gái mím đôi môi đỏ mọng: “Tớ không biết, nhưng cô ta vừa nói sẽ không để cho chúng ta thành công, còn nói chúng ta không có cơ hội đó, vậy nên tớ cảm thấy rất có khả năng cô ta sẽ nhờ cậu ấm giàu có sau lưng cô ta liên hệ với ban tổ chức cuộc thi, đá chúng ta khỏi cuộc thi, chỉ có như vậy hai chúng ta mới không thể vạch trần cô ta.”
Advertisement
“Cũng đúng.” Trần Châu Ánh trầm ngâm gật đầu: “Nhưng nước cờ này của cô ta sai rồi, cho dù cậu ấm giàu có sau lưng cô ta có hùng mạnh cỡ nào cũng không thể đánh bại được sếp Đường, vậy nên tớ cảm thấy ban tổ chức hẳn là sẽ không làm giúp cậu ấm sau lưng cô ta đâu.”
“Đúng thế.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh nở nụ cười khinh thường: “Cho nên Giang Vân Khê vẫn không biết rằng mình đang vui vẻ một cách nực cười sao?”
“Cũng chưa chắc.” Tống Vy nheo mắt.
Nụ cười trên mặt Trần Châu Ánh biến mất, sau đó cô ấy lập tức hỏi: “Vậy là sao Vy Vy?”
“Ý tớ là nếu Giang Vân Khê muốn đá chúng ta khỏi cuộc thi để ngăn chúng ta vạch trần cô ta ăn cắp ý tưởng tác phẩm của người khác, cho dù cô ta thành công đá chúng ta khỏi cuộc thi, nhưng muốn ngăn cản chúng ta vạch trần cô ta thì là điều không thể, chúng ta có thể trực tiếp công khai hoặc là tới thẳng hiệp hội để báo cáo cô ta, không thiếu gì cách để vạch trần, cô ta muốn ngăn cũng không ngăn được. Vậy nên tớ đoán chắc cô ta sẽ không đá chúng ta ra khỏi cuộc thi ngay đâu, hẳn là còn có cách khác.”
Trần Châu Ánh mở to mắt: “Cậu nói như vậy làm tớ cảm thấy đúng là có khả năng này đấy, vậy rốt cuộc cô ta định dùng cách nào đây?”
Tống Vy lắc đầu: ‘Không biết, nhưng tớ cứ cảm thấy hơi bất an.”
“Bất an?” Trần Châu Ánh cau mày.
Tống Vy ừm một tiếng: “Đúng vậy, bây giờ trong lòng tớ cực kỳ bất an, cứ cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nhưng không sao, binh đến tướng chặn, đi một bước tính một bước vậy. Châu Ánh, chúng ta vào trong đi.”
“Được.” Trần Châu Ánh đáp.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Hai người cùng đi vào hội trường, rất nhanh đã tới sảnh thi đấu.
Tống Vy nhìn Giang Vân Khê đang ngồi trên ghế, sau đó đi thẳng đến ghế giám khảo của mình.
Vừa ngồi xuống, cô đã thấy Giang Vân Khê đang nhìn mình.
Ánh mắt cô ta không hề che giấu sự khiêu khích, phấn khởi và vui mừng, thậm chí môi cô ta cũng làm khẩu hình “Cô xong đời rồi!”
Cô ta nói.
Đây là những điều Tống Vy đọc được sau khi hiểu ra.
Sau khi Tống Vy hiểu ra, nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhưng cô không làm gì, chỉ nhíu mày rồi dời mắt, không nhìn Giang Vân Khê nữa.
Mà thí sinh bên cạnh Giang Vân Khê cũng chính là người từng có quan hệ khá tốt với Tống Vy, nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của Giang Vân Khê với Tống Vy, trong lòng cô ấy giật mình, sau đó không vui hỏi: “Vân Khê, cô rất ghét cô Tống à?”
Cô Tống là thần tượng của cô ấy, vậy nên cô ấy không thích nhìn thấy người khác đối xử như vậy với thần tượng của mình.
Vì vậy giọng điệu cô ấy nói với Giang Vân Khê cũng mang theo chút không vui rõ ràng.
Giang Vân Khê nghe ra được, nhưng cũng không để ý.
Đương nhiên nếu là trươc ngày hôm nay thì chắc chắn cô ta sẽ để ý, nhưng hôm nay cô ta vui, vậy nên không so đo mà chỉ cong môi, đắc ý nói: “Tôi ghét cô ta có gì không đúng à?”
Thí sinh đó trợn tròn mắt: “Vì sao? Nhà thiết kế Tống đắc tội cô điều gì à?”
“Cô ta đắc tội tôi nhiều lắm.” Giang Vân Khê lạnh mặt, sau đó nhìn chằm chằm Tống Vy trên ghế giám khảo, nắm chặt cây bút chì trong tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô ta cướp người đàn ông của tôi không nói, còn ăn cắp ý tưởng tác phẩm thiết kế của người khác, thử hỏi người như vậy lẽ nào không khiến người ta ghét?”
Nghe cô ta nói lời này, thí sinh kia sửng sốt: “Không thể nào! Sao Cô Tống có thể cướp đàn ông của cô, ăn cắp ý tưởng của người khác được! Chắc chắn là cô nói sai rồi.”
Giang Vân Khê giễu cợt: “Tôi nói sai? Tôi nói cho cô biết, tôi không nói sai chút nào, cô Tống của cô đã cướp người đàn ông của tôi, còn ăn cắp ý tưởng tác phẩm của người khác.”
“Cô nói linh tinh!” Thí sinh ấy kích động hai mắt đỏ bừng, cơ thể hơi run lên: “Cô nói cô Tống cướp người đàn ông, nhưng cô phải biết cô ấy đã kết hôn từ lâu rồi, đây là sự thật mà ai cũng biết, hơn nữa chồng cô ấy còn là tổng giám đốc của một thương hiệu cao cấp hàng đầu quốc tế. Cô nói cô Tống cướp người đàn ông của cô, điều này có khả thi không?”
“Đương nhiên khả thi, vì đây là sự thật.” Trong mắt Giang Vân Khê thoáng qua một tia chột dạ, nhưng biến mất ngay sau đó, cô ta luôn miệng khẳng định rằng Tống Vy cướp người đàn ông của mình: “Cô ta đã kết hôn, nhưng sếp Đường là của tôi, Tống Vy đã cướp anh ấy từ tôi. Nếu không có Tống Vy, người sếp Đường yêu là tôi, người đứng bên anh ấy cũng là tôi, tôi mới là mợ chủ Đường.”
Cô ta vỗ ngực, kích động nói.
Thí sinh ấy mở to mắt, đã hiểu ra chuyện gì.
Từ lời của Giang Vân Khê có thể nghe ra được, Giang Vân Khê thích sếp Đường, nhưng sếp Đường không thích cô ta, người anh ấy yêu là cô Tống, sau đó anh ấy đã kết hôn với cô Tống.
Giang Vân Khê không cam lòng, vẫn luôn muốn đến với sếp Đường để trở thành mợ chủ Đường.
Nhưng cuối cùng người trở thành mợ chủ đường là cô Tống chứ không phải Giang Vân Khê.
Vì vậy Giang Vân Khê không cam lòng, cảm thấy là cô Tống đã cướp sếp Đường, cướp đi vị trí mợ chủ Đường này.
Ha ha, đúng là nực cười.
Sếp Đường chưa bao giờ yêu Giang Vân Khê, người anh ấy yêu vẫn luôn là cô Tống, vậy nên sao có thể là Cô Tống cướp sếp Đường được?
Sếp Đường và Giang Vân Khê đến với nhau chưa?
Chắc chắn là chưa rồi!
Sếp Đường làm sao có thể thích Giang Vân Khê được?
Không phải cô coi thường Giang Vân Khê, mà là Giang Vân Khê có điểm nào có thể so được với cô Tống?
Tướng mạo? Tài năng? Hay là nhân phẩm?
Dù sao trong mắt cô, điểm nào cô ta cũng không bằng, vậy nên chắc chắn sếp Đường không thể thích Giang Vân Khê được.
Vậy Giang Vân Khê có mặt mũi nào mà nói rằng cô Tống cướp người đàn ông của cô ta, đúng là ăn nói hàm hồ.
“Cô đúng là không biết xấu hổ.” Nghĩ đến đây, thí sinh kia khinh bỉ nhìn Giang Vân Khê, nói ra câu này.
Sắc mặt Giang Vân Khê thay đổi: “Cô nói tôi không biết xấu hổ?”
“Đúng vậy, cô là người không biết xấu hổ, đừng tưởng tôi không biết cô muốn được đến với sếp Đường, nhưng sếp Đường không thích cô, sau đó cô cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì, mọi lỗi sai đều ở cô Tống, là cô Tống đã cướp sếp Đường, vậy nên cô mới không thể đến với anh ấy, nhưng tiếc là cho dù không có cô Tống thì cô cũng chẳng thể đến được với sếp Đường đâu, cô có điểm nào có thể xứng với anh ấy? Cô có điểm nào đáng được anh ấy để ý? Trên đời có rất nhiều cô gái xuất sắc, cô nghĩ mình là ai?”
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ và giọng nói khinh thường của thí sinh, ngực Giang Vân Khê liên tục phập phồng lên xuống.
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô?” Thí sinh hất ngón tay đang chỉ vào mình của Giang Vân Khê, lạnh lùng nói: “Cô thấy tôi nói đúng chỗ đau của cô nên mới thẹn quá hoá giận đúng không? Hờ, Giang Vân Khê, tôi còn tưởng cô có năng lực nhường nào, thì ra cũng chỉ thế mà thôi, đến điểm này mà cô cũng lừa được người khác, sợ rằng cô nói cô Tống ăn cắp ý tưởng của người khác cũng là nói dối thôi phải không?”
Giang Vân Khê hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Ai nói là tôi nói dối? Điều tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin thì cứ tự mình xem thử cô Tống mà cô luôn sùng bái thực sự là người như thế nào.”