Có lẽ Trần Châu Ánh vẫn luôn chờ cuộc điện thoại của cô, cho nên Tống Vy vừa mới gọi tới thì Trần Châu Ánh liền ấn nghe: “Vy Vy.”
“Xin lỗi nha Châu Ánh, tớ ngủ quên mất, cho nên không nghe thấy điện thoại di động kêu.” Tống Vy xoa xoa mi tâm, ngượng ngùng nói.
Trần Châu Ánh cười hắc hắc: “Không sao không sao đâu, tớ không trách cậu, có phải là ngày hôm qua cậu với sếp Đường điên cuồng lắm không hả, cho nên mới ngủ quên.”
“Hả?” Trong nháy mắt, biểu cảm của Tống Vy liền cứng đờ, sau đó mặt liền đỏ bừng lên: “Cậu... cậu nói cái gì vậy?”
“Ha ha, cậu bối rối rồi nè, xem ra là tớ đã nói đúng rồi, hôm qua cậu với sếp Đường rất cuồng nhiệt đúng không, nếu không thì làm sao có thể ngủ đến tận bây giờ, chắc chắn là sếp Đường rất dũng mãnh.” Trần Châu Ánh cười vô cùng nham nhở.
Advertisement
Tống Vy vừa thẹn lại vừa giận, cuối cùng mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi Châu Ánh, nói chuyện chính đi.”
“Chà chà, xấu hổ rồi, thôi được rồi, tớ không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đây.” Trần Châu Ánh cười cười, sau đó giọng nói trở nên nghiêm túc: “Vy Vy, có phải là cậu muốn tham dự cuộc thi thiết kế trẻ châu Á không, làm ban giám khảo cuộc thi này?”
“Đúng rồi, sao cậu biết thế?” Tống Vy gật đầu, tò mò hỏi.
Trần Châu Ánh trả lời: “Tớ nhìn thấy tên cậu trên danh sách.”
“Danh sách?” Tống Vy sững sờ, sau đó ý thức được chuyện gì đó, cô kinh ngạc hỏi: “Cậu có thể xem danh sách ban giám khảo của cuộc thi này à, nói như vậy, cậu cũng được mời?”
“Đúng vậy, quy tắc của cuộc thi lần này hình như là áp dụng quy tắc thi đấu theo thế giới, chính vì vậy mà nửa sau cuộc thi sẽ có chuyên gia thiết kế thời trang cùng với chuyên gia thiết kế trang sức hợp tác với nhau. Tớ là nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nhất, lại nổi tiếng nhất, đương nhiên có thể được chọn làm ban giám khảo rồi.” Trần Châu Ánh nói.
Tống Vy khá là bất ngờ: “Hóa ra là như vậy à, vậy thì tốt quá, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau rồi.”
“Đúng đó đúng đó, nhưng mà tớ gọi điện thoại cho cậu cũng không chỉ là để cho cậu biết tớ cũng được mời làm ban giám khảo.” Trần Châu Ánh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Vậy thì vì cái gì?”
“Cậu không biết hả, sau khi cuộc thi thiết kế trẻ châu Á kết thúc, ban giám khảo cũng sẽ có phần thưởng, nhưng mà không phải là tất cả mọi người đều có được phần thưởng này, đến lúc đó, ban giám khảo chúng ta sẽ được phân hai người một nhóm tiến hành tranh tài để có được phần thưởng này. Nói trắng ra, đến lúc đó ban giám khảo là chúng ta đây cũng phải tiến hành một cuộc thi nội bộ.” Trần Châu Ánh nhíu mày nói, hiển nhiên là rất bất mãn đối với cuộc thi này.
Dù sao thì đây là cuộc thi của những nhà thiết kế bình thường, cuối cùng lại chuyển thành cuộc thi giữa những nhà thiết kế xuất sắc, ai mà vui chứ.
Tống Vy cũng như vậy, cô mấp máy đôi môi đỏ: “Rốt cuộc là phần thưởng gì mà yêu cầu nhóm ban giám khảo cũng phải thi, nếu như phần thưởng này không hấp dẫn thì chắc chắn là ban giám khảo sẽ không tham gia đâu.”
Bên ban giám khảo tổng cộng có hai mươi hai người, cộng thêm hai nhà thiết kế trang sức, tổng cộng là hai mươi tư người.
Có nhiều ban giám khảo như thế, chia hai người một nhóm thì cũng phải có mười hai nhóm, tất cả mọi người cùng nhau thi đấu, đây cũng được xem như là một cuộc thi có quy mô hoành tráng.
Nhất là những ban giám khảo này đều không phải là những nhân vật tầm thường, mà đều là những nhà thiết kế có tiếng tăm, trẻ tuổi đến từ những quốc gia khác nhau ở châu Á.
Cho nên, phần thưởng này nhất định phải phong phú, có thể để cho những nhà thiết kế này dấy lên xúc động muốn có nó, nếu không thì chắc hẳn nhà thiết kế sẽ không nể mặt ban tổ chức mà tham gia cuộc thi.
“Cậu nói không sai, tớ cũng nghĩ như vậy đó, cho nên tớ đã đặc biệt đi nghe ngóng phần thưởng này, phải nói là nó hấp dẫn lắm nha.” Nói đến đây, hai mắt Trần Châu Ánh bỗng chốc liền phát sáng: “Nếu như có thể có được phần thưởng đó, tớ cảm thấy cũng không phải là không thể tham gia cuộc thi.”
“Hả?” Tống Vy nhíu mày: “Nghe cậu nói như vậy, vậy xem ra đúng là phần thưởng rất hấp dẫn, là cái gì vậy?”
“Cậu có biết sự kiện lớn nhất sắp được tổ chức trong năm nay là gì không?” Trần Châu Ánh không trả lời ngay, ngược lại còn bắt đầu giở trò.
Tống Vy nheo mắt suy nghĩ: “Lớn nhất, mà còn sắp tổ chức à..."
Suy nghĩ mấy giây, trong đầu cô bỗng chốc nhớ ra một ngày, cô nắm chặt điện thoại rồi trả lời: “Thế vận hội toàn thế giới?”
“Bingo, đáp đúng rồi.” Trần Châu Ánh vỗ tay.
Tống Vy mở to mắt: “Cho nên, cậu muốn nói phần thưởng này có liên quan đến thế vận hội thế giới à?”
“Không sai, thế vận hội bốn năm tổ chức một lần, năm nay đúng lúc là thời gian tổ chức mùa mới, mà ngày diễn ra lễ khai mạc là hai tháng sau, ai cũng biết mỗi một buổi khai mạc sẽ có sự tham gia của những chính trị gia đến từ các quốc gia khác nhau, mà phần thưởng của ban giám khảo chúng ta chính là thiết kế trang sức và lễ phục cho các vị chính trị gia của các quốc gia có mặt trong buổi lễ khai mạc.” Nói đến đây, giọng điệu của Trần Châu Ánh trở nên kích động: “Thế nào Vy Vy, có phải là rất hào hứng không?”
Mắt Tống Vy phát sáng, cô gật đầu liên tục: “Đúng vậy, rất hào hứng, không ngờ là phần thưởng này lại có thể hấp dẫn đến thế, hơn nữa tớ khó mà tin được bên phía ban tổ chức cuộc thi thiết kế trẻ châu Á lại có thể có cơ hội thiết kế lễ phục cho những chính trị gia đến từ các quốc gia trên toàn thế giới.”
“Tớ cũng không thể nào tin được, nhưng đây chính là sự thật đó. Hơn nữa, tớ cũng nghe nói liên minh châu Á đã phải tranh thủ rất lâu mới có được cơ hội này.” Nói đến đây, Trần Châu Ánh nhịn không được mà sờ sờ cằm: “Vy Vy, cậu cũng biết là thế vận hội lần này được tổ chức ở quốc gia chúng ta, ban đầu liên minh châu Á đã dự định chọn hai nhà thiết kế trong nước chúng ta phụ trách thiết kế lễ phục, nhưng mà đã bị quốc gia khác của châu Á ngăn cản, quốc gia khác ở châu Á cũng muốn để nhà thiết kế của mình tham gia, có được cơ hội thiết kế này.”
“Đây là điều đương nhiên rồi, một khi có được cơ hội này, chẳng những có thể làm rạng danh nước nhà, mà cũng là cơ hội để nhà thiết kế quốc gia mình được bộc lộ tài năng.” Tống Vy gật đầu.
“Đúng vậy đó, cho nên cuối cùng liên minh châu Á không thể chịu đựng được sự phản đối của các quốc gia khác, cho nên mới chuyển lại quyền chọn nhà thiết kế cho phía ban tổ chức cuộc thi thiết kế trẻ châu Á, sau đó bên ban tổ chức muốn nhóm ban giám khảo chúng ta tham gia một cuộc thi đấu, quyết định cuối cùng là hai nhà thiết kế nào có được cơ hội thiết kế lần này. Dù sao thì ban giám khảo cũng là những nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng đến từ các quốc gia ở châu Á, vì vậy mà những quốc gia khác không còn ý kiến nữa.”
“Đã như vậy rồi mà còn có ý kiến, vậy thì chính là sợ thua rồi.” Tống Vy giễu cợt nói.
Trần Châu Ánh gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên Vy Vy à, nhóm chúng ta phải cố gắng có được tên trong danh sách ấy, được như vậy, chẳng những quốc gia có thể kiêu ngạo vì chúng ta, mà tác phẩm thiết kế của chúng ta cũng sẽ được chính trị gia từ các quốc gia chú ý, có lẽ là sau này còn có cơ hội thiết kế lễ phục và đồ trang sức cho những buổi lễ long trọng như thế này.”
Nếu thật sự là như thế, vậy thì cũng quá vẻ vang rồi.
Mặc dù bọn họ chưa phải là nhà thiết kế hàng đầu thế giới, nhưng có rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu thế giới không có cơ hội thiết kế lễ phục và trang sức cho một buổi lễ long trọng như vậy.
Hơn nữa, được thiết kế cho các chính trị gia đến từ các quốc gia khác nhau, còn vinh dự hơn so với việc thiết kế cho những minh tinh giàu có.
“Được rồi, Châu Ánh, chúng ta cùng một nhóm, nhất định phải có được cơ hội này.” Tống Vy trịnh trọng gật đầu.
Là một nhà thiết kế, đương nhiên cô cũng muốn thiết kế quần áo cho những nhân vật có tầm cỡ.
Trước kia không có cơ hội, bây giờ cơ hội đến rồi, cô nhất định phải nắm bắt nó.
Cô muốn tác phẩm thiết kế của cô có thể được diện trên người của những nhân vật này, tỏa ra hào quang lấp lánh, sau đó để toàn thế giới nhìn thấy.
“Tuyệt lắm Vy Vy, tớ biết là chúng ta hợp nhau nhất mà, tìm cậu thành một nhóm chắc chắn không sai.” Trần Châu Ánh vui vẻ cười nói, sau đó lại hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, chừng nào cậu sẽ đến nơi tổ chức cuộc thi, còn bốn ngày nữa là cuộc thi bắt đầu rồi.”
“Tớ sẽ đến đó trước một ngày.” Tống Vy trả lời.
Cô đã quyết định từ vài ngày trước.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Vậy thì được rồi, ngày mai tớ đến đó làm quen với hoàn cảnh trước, cậu đến thì cứ gọi điện thoại cho tớ.”