"Ý gần như là vậy đó." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy thở dài: "Như vậy cũng tốt, chí ít Hạ có một đứa con, một chứng minh cho tình yêu của cậu ấy dành cho Phàm, hơn nữa chứng minh tình cảm của cậu ấy trao đi cũng được đáp lại."
"Nhưng như vậy, sợ là cô ấy sẽ không thể giải thích với bên Kiều Phàm được." Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy biết ý của anh: "Ý anh là sau khi Phàm phát hiện Hạ có thai, có thể sẽ kêu Hạ phá thai sao?"
"Kiều Phàm không yêu Giang Hạ, làm sao có thể cho cô ấy mang thai được, khả năng Kiều Phàm sẽ làm điều này là rất cao." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi: "Thật ra Hạ cũng biết chuyện này, nhưng em nghĩ, nếu cậu ấy đã quyết định giữ lại đứa nhỏ, vậy thì chắc chắn cậu ấy biết nên làm sao để tránh Phàm phát hiện ra mình đang mang thai."
"Vậy sao? Vậy thì không cần lo nữa." Đường Hạo Tuấn lại dán mắt vào điện thoại.
Tống Vy gật đầu, không nói gì nữa.
Đúng là không cần lo nữa, bởi vì cũng chả có cách gì để lo.
Advertisement
Chuyện này là chuyện riêng tư của Hạ, cô không thể can dự quá nhiều được, mọi thứ đều phụ thuộc vào bản thân Hạ.
Tất nhiên, khi Hạ gặp khó khăn, cô có thể ra tay giúp đỡ.
Rất nhanh, đã đến khách sạn.
Do kẹt xe trên đường một lúc, khi trở về khách sạn cũng đã mười hai giờ.
Hai đứa trẻ đã ngủ gật khi đang ngồi trên xe.
Sau khi xuống xe, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn một người bế một đứa trở về phòng tổng thống.
Ngày hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trở về thành phố Giang.
Bọn họ đến đây, vốn là vì Giang Hạ tự sát.
Bây giờ Giang Hạ sẽ không tự sát vì mang thai nữa, bọn họ đương nhiên có thể an tâm đi về.
Nhưng trước khi về, Tống Vy vẫn đến bệnh viện để nói lời từ biệt với Giang Hạ.
Giang Hạ cũng nói với cô, khi cô ấy được xuất viện sẽ về thành phố Giang để tiếp tục làm việc.
Điều này khiến Tống Vy cuối cùng cũng cảm thấy an lòng một chút.
Vài tiếng sau, một nhà bốn người bước xuống xe, nhìn căn biệt thự trước mặt, hai đứa trẻ vui vẻ chạy đi chạy lại.
"Tốt quá anh ơi, cuối cùng chúng ta cũng về rồi." Tống Dĩnh Nhi kéo tay Tống Hải Dương nói.
Tống Hải Dương gật đầu: "Phải."
"Đi thôi, anh, chúng ta về phòng, trò chơi ghép hình hôm trước còn chưa ghép xong." Tống Dĩnh Nhi nói, kéo tay Tống Hải Dương chạy về biệt thự.
Tống Vy ở đằng sau nhìn đôi chân ngắn ngủi chạy nhanh phía trước, vội vàng lên tiếng gọi: "Chậm thôi, kẻo ngã."
"Mẹ đừng lo, không đâu." Từ xa truyền đến câu trả lời của Tống Hải Dương.
Tống Vy bất lực lắc đầu: "Đứa nhỏ này."
"Được rồi." Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh cô cười nhẹ một cái: "Tâm trí Hải Dương rất chín chắn, nó sẽ bảo vệ tốt cho Dĩnh Nhi."
"Em biết, chứ không em đã trực tiếp đuổi theo qua đó kêu bọn nó chậm lại rồi." Tống Vy mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn nắm tay cô: "Đi thôi, chúng ta cũng về đi, dì Vương đã làm cơm trưa rồi."
"Ừm." Tống Vy gật đầu.
Hai vợ chồng nhấc chân bước vào cổng biệt thự.
Trình Hiệp lái xe chở bọn họ đến đây, đương nhiên một mình cười khổ lái xe rời đi.
Thời gian trôi rất nhanh, mới nháy mắt đã năm ngày trôi qua.
Tống Vy đang ở trong văn phòng chỉnh sửa bản vẽ thiết kế do nhà thiết kế bên dưới trình lên, đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra, một người bước vào.
Cô tưởng là trợ lý nên không ngẩng đầu lên, tay không ngừng chuyển động nói: "Có chuyện gì sao?"
"Báo cáo Tống tổng, nhân viên Giang Hạ đến báo danh!" Không phải trợ lý, đáp lại Tống Vy là giọng của Giang Hạ.
Nghe giọng nói này, động tác tay Tống Vy khựng lại, sau đó không dám tin mà ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người đối diện, Tống Vy lập tức buông bút trên tay xuống, vui vẻ đứng dậy, kéo ghế chạy về phía người đối diện, sau đó ôm chặt người đối diện vào lòng: "Hạ, cậu trở về rồi sao? "
"Phải đó Vy Vy, tớ về rồi." Giang Hạ cũng ôm Tống Vy.
Tống Vy và cô vui vẻ không nhịn được mà nhảy lên hai cái.
Nhưng rất nhanh Tống Vy ý thức ra gì đó, vội vàng ngừng lại, nhìn Giang Hạ nói: "Suýt nữa tớ quên, cậu mang thai rồi, không thể nhảy nhót lung tung được."
"Không sao, nhảy nhẹ hai cái không sao đâu." Giang Hạ mỉm cười.
Tống Vy lắc đầu: "Như vậy cũng không được. Phụ nữ mang thai rất yếu ớt, vậy là được rồi, nào, để tớ coi coi."
Cô nắm lấy tay Giang Hạ, xoay Giang Hạ hai vòng, nhìn Giang Hạ từ đến đến chân mấy vòng, mới thu ánh mắt lại: "Ốm đi nhiều rồi, sắc mặt cũng vẫn còn tái nhợt, xem ra hồi phục hơi chậm."
Giang Hạ mỉm cười: "Đã đủ nhanh rồi đó, chí ít có thể tự đi, có thể ra ngoài làm việc rồi."
"Nói cũng đúng, đúng rồi, cổ tay thế nào rồi?" Ánh mắt Tống Vy rơi vào trên cổ tay của Giang Hạ.
Cổ tay cô vẫn đang băng bó dày cộp, hơn nữa còn có mùi thuốc thoang thoảng từ băng gạt truyền tới.
Giang Hạ thả tay Tống Vy ra, chạm vào băng gạc cười nhẹ một cái: "Vết thương trên cổ tay đã bắt đầu đóng vảy, đừng lo lắng nữa Vy, qua khoảng thời gian nữa có thể tháo băng rồi."
"Vậy thì tốt." Tống Vy gật đầu, sau đó kéo cô đến sô pha ngồi xuống: "Đúng rồi Hạ, cậu ra viện khi nào vậy?
"Ngày hôm qua." Giang Hạ ngồi xuống.
Tống Vy đi rót nước cho cô: "Sao xuất viện mà không gọi điện thoại cho tớ? Một mình lặng lẽ trở về thành phố Giang sao? Không ở chỗ chú và dì nghỉ ngơi thêm khoảng thời gian sao?"
"Muốn cho cậu một sự bất ngờ mà." Giang Hạ cầm lấy cốc nước, cười đáp: "Hơn nữa ở nhà, ba mẹ cứ trông chừng tớ, sợ tớ lại làm chuyện ngốc nghếch, tớ rất không tự nhiên, cho nên đến đây trước."
"Đó là chú và dì lo cho cậu." Tống Vy ngồi xuống nói.
Giang Hạ thở dài: "Tớ biết, nhưng tớ cũng áp lực lớn lắm."
"Cũng đúng, nhưng dì và chú lo lắng cho cậu như vậy, sao họ có thể để cậu đến đây dễ dàng như vậy?" Tống Vy tò mò nhìn cô.
Giang Hạ cười nói: "Bởi vì cậu đó."
"Tớ?" Tống Vy chỉ vào mình với vẻ mặt khó hiểu: "Chuyện này liên quan gì đến tớ chứ?
"Bởi vì tớ đã nói với ba mẹ tớ, tớ đến đây có cậu và Đường tổng trông chừng, cho nên bọn họ liền yên tâm, bởi vì bọn họ tin tưởng cậu sẽ trông chừng tớ thật tốt, sẽ không để tớ có cơ hội làm chuyện ngu ngốc."Giang Hạ nói.
Tống Vy trợn trắng mắt nhìn cô: "Tuy là nói như vậy, nhưng bọn tớ cũng không thể trông chừng cậu mọi giờ mọi lúc được, cho nên cậu có làm chuyện ngốc hay không thì còn phải coi cậu tự giác."
"Yên tâm đi Vy, tớ thật sự sẽ không làm chuyện ngốc nữa đâu, bởi vì đứa bé này, tớ còn phải nhìn nó khôn lớn nữa mà." Giang Hạ cúi đầu sờ bụng, trên mặt mang theo nụ cười của mẹ.
Tống Vy nhìn cô cười, cũng cười theo: "Cậu nói vậy thì tớ cũng yên tâm rồi, gần đây cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
"Có, có cảm giác muốn ói." Giang Hạ gật đầu lia lịa.
Tống Vy đáp: "Đây là phản ứng bình thường."
"Tớ biết, chỉ là không rõ lắm, Vy, cậu từng sinh con qua, cậu nói cho tớ nghe xem, mang thai phải chú ý những gì?" Giang Hạ túm lấy cánh tay của Tống Vy, hỏi.
Tống Vy đặt cốc nước xuống: "Được, vậy tớ nói cho cậu biết."
Hai người ở trong văn phòng rất lâu, Tống Vy nói với Giang Hạ những chuyện cần phải chú ý trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
Giang Hạ rất chăm chú nghe, thậm chí còn ghi chép lại, ghi chép không kịp thì sẽ dứt khoác ghi âm lại, khiến Tống Vy khóc không được cười cũng không xong.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Là của Giang Hạ.
Cô hạ tay xuống, ra hiệu cho Tống Vy đợi một lát, sau đó lấy điện thoại ra nhìn một cái, nhìn thấy tên người gọi, nụ cười trên mặt cô từ từ thu lại, ánh mắt trở nên phức tạp.