Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1151: MUỐN GIỮ ĐỨA BÉ LẠI



"..." Giang Hạ mấp máy môi, không nói nên lời.

Bởi vì cô thực sự đã định làm như vậy.

Nếu biết mình có thai từ sớm, cô chắc chắn sẽ giấu, không nói cho ai biết.

Vì trước hết, cô không biết nếu nói với ba mẹ thì liệu họ có bị kích thích hay không.

Thứ hai là đứa nhỏ này đến quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý thì làm sao nói cho người khác biết.

Thấy Giang Hạ không nói, mẹ Giang biết mình đã nói đúng, tức giận đánh vào vai cô hai cái: "Con... con thật sự làm tức chết mẹ rồi!"

"Được rồi được rồi bà xã." Ba Giang sợ mẹ Giang tức quá xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo lấy mẹ Giang, bảo bà đừng tức giận.

Advertisement

Mẹ Giang thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt phập phồng: "Lão Giang, nhìn con gái của ông đi, chuyện lớn như vậy mà nó còn muốn giấu tôi với ông, nó rốt cuộc có coi chúng ta là ba mẹ nó không chứ?"

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy." Giang Hạ mím mím môi, không vui mà nói.

Cái gì mà cô không coi họ là ba mẹ của mình chứ, bọn họ chính là ba mẹ của cô, sao cô có thể không coi họ là ba mẹ chứ.

Mặc dù khi tự tử, cô đúng là đã không nghĩ đến sau khi mình chết bọn họ sẽ thế nào, nhưng bây giờ cô đã biết sai rồi.

"Được rồi, bà già, đừng so đo với nó, bây giờ chuyện đã lỡ rồi, bà so đo với nó thì có ích gì, bây giờ quan trọng nhất là hỏi nó nó định thế nào với đứa nhỏ này." Ba Giang thở dài.

Tống Vy cũng gật đầu đồng ý: "Phải đó dì, cứ hỏi Hạ trước là định xử lý thế nào với đứa trẻ này."

Ngay khi những lời này nói ra, ba người đều nhìn về phía Giang Hạ.

Giang Hạ đặt bàn tay trên bụng của mình, từ từ siết chặt lại.

Ba Giang trầm giọng hỏi: "Hạ, nói thật cho bọn ta biết, con định làm gì với đứa trẻ này, phá bỏ hay giữ nó?"

Nghe thấy hai chữ phá bỏ.

Giang Hạ hai mắt đột nhiên mở to, thân thể cũng lập tức thẳng đứng lên, kịch liệt lắc đầu, đáp lại theo bản năng: "Không, không thể bỏ."

"Không thể bỏ?" Ba Giang nhíu mày: "Vậy ý của con là muốn giữ lại?

"Con..." Thần sắc Giang Hạ sững sờ.

Giữ lại?

Thành thật mà nói, cô cũng chưa nghĩ tới.

Chỉ đơn giản là cô không muốn phá bỏ đứa con này, nhưng nếu giữ lại, cô cũng biết rốt cuộc là có đúng hay không.

Nói cho cùng, Phàm cũng không yêu cô, càng không biết cô mang thai con của anh, cho dù biết thì Phàm sẽ làm gì?

Với tính cách và mức độ chán ghét của anh đối với cô, e rằng anh sẽ yêu cầu cô bỏ đứa bé đi, anh tuyệt đối không để cô sinh ra đứa con của anh.

Vì vậy, từ điểm này, lựa chọn tốt nhất của cô là bỏ đứa trẻ.

Nhưng khi nghĩ đến bỏ nó đi, trái tim cô lại quặn thắt theo, trong lòng trăm ngàn không nỡ, cũng trăm ngàn không vui.

Tuy rằng đứa bé này đến đột ngột, cũng không phải do cô hy vọng đến, nhưng bây giờ đã đến bụng của cô rồi, chính là con của cô, còn là đứa con do người cô yêu nhất cho cô, cô thật sự không nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ này được.

Nhìn thấy cả người Giang Hạ rối như tơ vò, hồi lâu cũng không có trả lời, Tống Vy suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: "Hạ, thật ra trong lòng cậu muốn giữ đứa trẻ này hơn là bỏ đứa trẻ này đi, đúng không?"

Giang Hạ ngước mắt lên nhìn cô, môi khẽ mở ừm một tiếng, vo ve như muỗi kêu.

Mẹ Giang thở dài: "Hạ, có phải vì đứa trẻ này là của Phàm nên con mới không muốn bỏ đi không?"

Bà chắc chắn, lý do lớn nhất tuyệt đối là cái này.

Nếu đứa trẻ này là của người khác, Hạ chắc chắn sẽ chọn bỏ nó đi.

Giang Hạ cũng không giấu giếm, gật đầu thừa nhận.

Dù sao thì ai ai cũng có thể nghĩ tới điểm này cả.

"Con ơi là con, con yêu Phàm như vậy à?" Mẹ Giang chỉ vào cô, tức giận nói.

Ba Giang xị mặt nói: "Hạ, con có biết nếu con không bỏ đứa trẻ này đi, sau này con gần như không thể bắt đầu một mối quan hệ mới nữa không, rất ít người đàn ông không bận tâm, hơn nữa, con chưa chồng mà chửa, danh tiếng sẽ không tốt, con không sợ người khác bàn tán về con, bàn tán về đứa nhỏ sao?"

"Con..." Giang Hạ nghe thấy lời nói của ba Giang, trái tim co lại một hồi, cứng họng không nói nên lời.

Ba Giang lại nói: "Còn nữa, Phàm không yêu con, cũng không thể yêu đứa con trong bụng của con, cho dù con sinh đứa bé này ra, đứa bé này chắc chắn sẽ không có tình yêu của ba, như vậy con cũng chịu sao? Lỡ như sau này đứa bé hỏi con, ba của nó là ai, con trả lời thế nào? Con sẽ nói chân tướng với nó, hay là giấu nó?"

"Con không biết ..." Giang Hạ đau khổ lắc đầu.

Chỉ đơn giản là cô không muốn, cũng không nỡ bỏ đứa trẻ đi, vốn không nghĩ nhiều như vậy.

Lúc này, Tống Vy mới nhìn về phía Giang Hạ, nhẹ giọng nói: "Thật ra, muốn giữ lại đứa nhỏ này, muốn tránh được những chuyện này cũng không khó."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn cô.

"Vy Vy, ý cậu là gì?" Giang Hạ vội vàng hỏi.

Tống Vy cười: "Mọi người chắc cũng biết tình hình của cháu mà, ban đầu cháu cũng giống như Hạ, cũng là chưa cưới mà đã sinh con, khi biết mình mang thai cũng chìm vào sự do dự đau đớn, do dự xem mình rốt cuộc có nên giữ đứa bé lại không, hay là bỏ nó, ban đầu cháu cũng từng nghĩ sẽ bỏ, nhưng sau này vì vấn đề sức khỏe mà không bỏ được, cũng là một lý do cháu giữa đứa bé lại, lý do khác là vì cháu đã không còn kỳ vọng với tình yêu, cháu cũng không định sẽ quen ai, kết hôn với ai sau này nữa, cho nên cuối cùng mới quyết định giữ các con lại."

Ban đầu vì để cứu Kim, cô đã giao dịch với Tống Huyền.

Tống Huyền đã yêu cầu cô hiến thân cho một giám khảo của một cuộc thi thiết kế quần áo, sau khi xong chuyện sẽ giúp cô sắp xếp phẫu thuật cho Kim, cô đã đồng ý.

Lúc đó cô vốn không biết người đàn ông đó là Đường Hạo Tuấn nên đêm đó đối với cô mà nói là địa ngục, khiến cô hận không thể chết.

Thật ra sau đêm đó, cô cũng muốn chết, nhưng lúc đó Kim cần được chăm sóc, mẹ cô vì bị trắng tay ra đi mà cả người tinh thần không tỉnh táo, cho nên cô không thể chết, nếu như cô chết rồi thì mẹ và Kim sẽ không ai chăm sóc nữa, cô chỉ định, đợi khi Kim khỏe hơn, trạng thái tinh thần của mẹ hồi phục hơn chút mới quyết định chết.

Bởi vì cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu, bản thân như vậy thật không đáng sống trên đời.

Kết quả sau đó, cô biết được mình có thai, cô đột nhiên thay đổi ý định, cô không chết được.

Tại sao cô lại muốn chết chứ, cô và Tống Huyền giao dịch vốn là để cứu Kim và mẹ, nếu như cô chết, mẹ và Kim biết được chân tướng cái chết của cô, chắc chắn cũng sẽ không sống nổi.

Đặc biệt là Kim, Kim sẽ rơi vào tình trạng tự trách và tội lỗi, vì Kim sẽ cảm thấy mình đang hút máu chị gái mình để sống tiếp.

Thậm chí, mẹ sẽ còn hận bản thân, cảm thấy mình kém cỏi, phải đựa vào con gái bán thân để làm phẫu thuật cho con trai.

Vì vậy, vì em trai và mẹ, cô chịu đựng sự chán ghét đối với bản thân, từ bỏ ý định chết, đồng thời quyết định giữ lại đứa con trong bụng.

Trước hết là do lúc đó sức khỏe không tốt, bỏ đứa bé đi rất có thể mình cũng sẽ chết, thứ hai là dù sao cô cũng bẩn rồi, không còn khát vọng gì với tình yêu, cũng không quyết định yêu ai, càng không định kết hôn với ai nữa, cho nên sinh đứa bé ra ở bên mình, cũng không tệ.

Vì vậy, vài tháng sau, Hải Dương và Dĩnh Nhi đã ra đời.

Sự dễ thương của hai đứa con đã nhiều lần khiến cô rất vui vì sự lựa chọn ban đầu của mình không hề sai.

Nếu không, cô nghĩ mình có thể sẽ hối hận cả đời.

Nghĩ đến đây, Tống Vy hồi thần lại, nhìn về phía Giang Hạ, cười nhẹ nói: "Hạ, điều tớ nói sau đây, với tư cách là một người từng trải để nói với cậu, cho nên tớ mong cậu nghe thật kỹ."




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv