Đường Hạo Tuấn đúng là cẩn thận, thậm chí anh còn mua cả thuốc tránh thai.
Anh lo cô sẽ mang thai đến vậy sao?
Tống Vy nắm chặt hộp thuốc, dù cô biết Đường Hạo Tuấn muốn cô uống thuốc cũng không có gì sai, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Tống Vy cũng không xoắn xuýt lâu, cô thở dài rồi mở hộp thuốc, lấy hướng dẫn sử dụng ra đọc rồi bóc hai viên cho vào miệng, cầm cốc trên bàn cà phê lên nuốt xuống.
Uống thuốc xong, cô cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Đường Hạo Tuấn nói rằng cô đã uống thuốc để anh yên tâm.
Nhưng sau đó nghĩ lại, lỡ như Lâm Giai Nhi hay Tống Huyền nhìn thấy điện thoại anh, vô tình đọc được tin nhắn của cô thì không hay.
Vì thế Tống Vy không chút do dự xoá dòng chữ đã gõ đi, thoát khỏi ứng dụng tin nhắn, sau đó bấm vào nhật ký cuộc gọi đang hiện thông báo có cuộc gọi nhỡ.
Nhìn thấy tối qua có hai cuộc gọi nhỡ của Giang Hạ, Tống Vy day đầu mày, gọi lại.
Có lẽ Giang Hạ vẫn đang ngủ, giọng đầy vẻ ngái ngủ, còn không nhịn được ngáp dài: “Vy Vy, sớm thế này có chuyện gì không?”
“Còn sớm? Cậu nhìn xem mấy giờ rồi?” Tống Vy nhìn đồng hồ trên tường, không nói nên lời: “Mau dậy đi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
Giang Hạ xoa mái tóc rối bù, ngồi dậy khỏi giường: “Vy Vy, có chuyện gì thế?”
“Tớ hỏi cậu, tối qua chúng ta uống rượu cùng nhau, sao cuối cùng tớ lại ở cùng Tổng giám đốc Đường?” Tống Vy mím môi: “Cậu có biết tớ bị cậu hại chết rồi không?”
Giang Hạ chớp mắt: “Vì Tổng giám đốc Đường đưa cậu về mà. Tối qua cậu uống say, tớ đưa cậu ra ngoài nhưng vì là nửa đêm nên không bắt được taxi, sau đó gặp đường Tổng giám đốc Đường nên tớ gửi cậu cho anh ấy chăm sóc. Sao vậy, có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không?”
Tống Vy đảo mặt, chột dạ đáp: “Đương… Đương nhiên không có rồi, chỉ là tớ nôn ra xe anh ấy.”
Lấy chuyện lần trước nôn ra xe Đường Hạo Tuấn làm cớ chắc không được tính là nói dối nhỉ?
Giang Hạ cười hì hì: “Chẳng phải chỉ là nôn ra xe thôi à? Có chuyện gì lớn đâu, cậu rửa xe cho anh ấy là được! Hơn nữa chẳng phải cậu thích sếp Đường sao? Rửa xe cho anh ấy, cậu nên vui mới đúng, vì lại có thêm lý do để gặp anh ấy còn gì.”
“Sao cậu biết tớ thích anh ấy?” Tống Vy ngạc nhiên đứng bật dậy.
Giang Hạ càng cười xấu xa hơn: “Sao tớ không biết chứ? Ai bảo sau khi say, cậu gào thét sau này không được gặp lại Tổng giám đốc Đường nữa.”
“Vậy… Vậy sao?” Tống Vy ngạc nhiên trợn to mắt.
Nếu thế có thể tối qua cô cũng đã nói với Đường Hạo Tuấn, vậy chẳng phải anh đã biết tình cảm của cô với anh rồi sao?
Trời ạ, quả nhiên uống rượu vào là tai hại!
“Vy Vy, Vy Vy?” Thấy mãi mà Tống Vy không nói gì, Giang Hạ đành phải gọi cô.
Tống Vy hoàn hồn, chậm rãi ngồi xuống: “Sao thế?”
“Tớ còn định hỏi cậu làm sao đây.” Giang Hạ bĩu môi.
Tống Vy day huyệt thái dương: “Tớ không sao.”
“Không sao thì tốt, tớ cúp máy đây, tớ còn muốn ngủ tiếp.” Giang Hạ má to miệng, lại ngáp thêm lần nữa.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Ừ, cậu ngủ đi.”
Cúp máy xong Tống Vy ném điện thoại sang một bên.
Lưu Mộng bước ra khỏi phòng tắm: “Cục cưng à, lát nữa con đi dạo phố với mẹ nhé, mẹ muốn mua ít đồ mang ra nước ngoài.”
“Vâng.” Tống Vy vỗ tay vào mặt, sau đó cất mấy hộp thuốc trên bàn đi, trở về phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, cô bôi thuốc xong, thay quần áo rồi cùng Lưu Mộng ra ngoài, tới trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố.
Lưu Mộng là một người nghiện mua sắm, chưa được bao lâu bà đã mua rất nhiều thứ, bây giờ bà lại kéo Tống Vy vào một cửa hàng chuyên bán túi hàng hiệu.
“Cục cưng, con thấy cái này thế nào?” Lưu Mộng giơ chiếc túi da thuộc được làm thủ công lên cho Tống Vy xem.
Tống Vy nhìn nó: “Túi khá đẹp, nhưng không hợp dùng hàng ngày, chỉ hợp dùng đi dự tiệc. Mẹ sắp phải đi dự tiệc à?”
Lưu Mộng cười tươi, ngoắc mũi cô: “Con nói đúng rồi, tối nay ông cụ Lưu tổ chức tiệc từ thiện, vợ ông ấy nghe nói mẹ về nước nên đặc biệt mời mẹ tới tham dự.”
“Thì ra là thế, vậy mẹ lấy cái này đi.” Tống Vy gật đầu.
“Được, vậy để mẹ đi thanh toán.” Lưu Mộng cũng thích chiếc túi này nên lập tức quyết định mua nó.
Đúng lúc này, một giọng nữ cao ngạo vang lên từ bên ngoài cửa hàng: “Nhân viên, lấy chiếc túi mới nhất của các cô ra đây.”
“Ai mà thô lỗ vậy?” Lưu Mộng cau mày, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.
Tống Vy cũng nheo mắt, nhìn về nơi phát ra âm thanh: “Là Tô Thu, còn có… ba!”
Nghe vậy người Lưu Mộng cứng lại, tay đang cầm túi bất giác siết chặt.
Tống Vy vỗ nhẹ mu bàn tay bà: “Không sao đâu mẹ, có con ở đây, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy họ. Đi thanh toán thôi.”
Được con gái động viện, sống lưng cứng đờ của Lưu Mộng thả lnorg, bà mỉm cười đi về phía quầy thu ngân.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hai người họ đã bị Tô Thu gọi lại: “Ồ, đây chẳng phải Tống Vy sao? Mình à, con gái anh cũng ở đây này, thật trùng hợp.”
Tống Vy và Lưu Mộng đều dừng bước.
Tống Vy cười với Lưu Mộng: “Không sao đâu mẹ, để con ứng phó với họ.”
Nói xong cô quay người, cất nụ cười đi, nhìn Tống Huy Khanh và Tô Thu với vẻ mặt lạnh lùng: “Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp hai người ở đây. Ba đi mua túi với dì Tô à?”
Tống Huy Khanh hờ hững đáp: “Tối nay có buổi tiệc từ thiện nên đi mua mấy món trang sức cho dì Tô của con.”
“Ồ!” Tống Vy hất cằm kéo dài âm cuối: “Ba đối xử với dì Tô tốt thật, còn đích thân đi mua cùng nữa. Trước đây con toàn thấy dì Tô được người đàn ông khác đưa đi mua thôi.”
“Cô nói linh tinh gì vậy?” Tô Thu biến sắc, quát lên.
Tống Huy Khanh cũng cau mày, nghi ngờ nhìn Tô Thu.
Ánh mắt này khiến Tô Thu thực sự sợ hãi, suýt nữa thì để lộ dáng vẻ chột dạ.
Tống Vy thấy vậy thì cong môi cười: “Dì Tô kích động như vậy làm gì? Người đàn ông khác mà tôi nói là em trai họ hàng xa của dì đấy, dì tưởng là ai?”
Tô Thu nghẹn họng, sau đó bình tĩnh lại, lườm cô: “Vậy cô cứ nói thẳng là em họ hàng xa đi, việc gì phải vòng vo nói người đàn ông khác làm gì?”
“Dì Tô nói đúng, lần sau tôi sẽ chú ý.” Tống Vy mỉm cười, hoàn toàn không có thái độ nhận lỗi, thực sự đã chọc tức Tô Thu.
“Phụt!” Lưu Mộng không nhịn được bật cười ra tiếng.
Tiếng cười của bà cũng thu hút ánh mắt của Tô Thu và Tống Huy Khanh.
Tô Thu không nhận ra bà, nhưng Tống Huy Khanh đã làm vợ chồng với bà gần hai mươi năm thì vừa nhìn đã nhận ra, ông ta ngạc nhiên siết chặt đầu rồng gậy ba toong: “Là bà?”
“Ai vậy mình?” Tô Thu ngẩn người nhìn bóng lưng Lưu Mộng, chỉ cảm thấy hơi quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Lưu Mộng vuốt lại mái tóc: “Là tôi!”
“Mẹ?” Tống Vy hơi giật mình, không ngờ bà sẽ chủ động đứng ra thừa nhận thân phận của mình.
“Không sao, nếu đã gặp thì gặp thôi, hơn nữa là họ có lỗi với mẹ, sao mẹ phải tránh mặt họ?” Lưu Mộng suy nghĩ thông suốt, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tống Vy, chầm chậm xoay người lại.
Tô Thu nhìn thấy mặt Lưu Mộng thì như nhìn thấy ma, bà ta ngạc nhiên lùi lại hai bước, sau đó run rẩy chỉ vào bà: “Bà… Bà…”
Lưu Mộng lạnh lùng nhìn Tô Thu nói không nên lời, trong mắt hiện lên tia trào phúng không hề che giấu: “Tô Thu, bà đẩy tôi ra, trở thành bà chủ nhà họ Tống đã bảy năm rồi, sao vẫn không thay đổi chút nào vậy? Vẫn là vẻ trẻ con đấy, kém cỏi.”
“Phụt!” Lần này đến lượt Tống Vy che miệng bật cười.
Tô Thu tức giận giậm chân: “Mình nhìn bà ta đi!”
“Được rồi!” Tống Huy Khanh mất kiên nhẫn quát lên, sau đó nhìn Lưu Mộng với vẻ mặt phức tạp: “Bà về khi nào vậy?”