Sau khi hai người trò chuyện được một lúc thì Giang Hạ lên tiếng muốn rời đi: "Được rồi Vy Vy à, bây giờ tớ phải đi qua bên cạnh gặp anh Cẩm Thành một chút, hôm nay anh ấy cũng rời khỏi thành phố Hải.”
“Anh ấy cũng đi sao?” Tống Vy vô cùng kinh ngạc.
Giang Hạ gật đầu: "Ừ, công ty của anh ấy mới niêm yết chưa được nửa năm, ít nhất cũng phải bận rộn một năm rưỡi để củng cố công ty, có thể dành ra được vài ngày đến thành phố Hải thăm gia đình tớ đã là quá nhiều, hôm nay cũng tới lúc phải quay về rồi, suy cho cùng thì công ty vẫn cần phải có ông chủ ở đó quản lý mọi thứ.”
“Nói cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ đứng dậy: "Vậy tớ đi trước nhé."
“Đợi đã.” Tống Vy đột nhiên ngăn cô lại.
Giang Hạ nghe thế liền dừng bước chân: "Sao thế?"
“Giang Hạ, tớ muốn biết cách nhìn của cậu đối với Tô Cẩm Thành.” Tống Vy cũng đứng dậy.
Advertisement
Trên mặt Giang Hạ đột nhiên tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Cách nhìn? Vy Vy à, cậu hỏi vấn đề này làm gì?"
"Đương nhiên là rất quan trọng, tớ muốn biết có phải cậu định ở bên Tô Cẩm Thành hay không." Tống Vy nhìn cô.
Có thể thấy rõ Giang Hạ bị lời nói của cô làm cho giật mình, cô trợn to hai mắt: "Hả? Ở bên anh Cẩm Thành? Vy Vy, cậu đang nói cái gì vậy? Sao tớ lại có thể cùng với anh Cẩm Thành ở bên nhau chứ?"
Giang Hạ xua tay cười, cô cảm thấy Tống Vy đã hiểu lầm gì đó.
Tuy nhiên, Tống Vy lại nghiêm túc nhìn cô: "Giang Hạ, cậu không biết sao?"
“Biết gì chứ?” Giang Hạ chớp mắt.
Tống Vy thở dài nói: "Tô Cẩm Thành thích cậu đấy."
Lúc này cô mới biết rằng Giang Hạ hoàn toàn không biết gì về tình cảm của Tô Cẩm Thành dành cho cô.
Qủa nhiên, sau khi nghe Tống Vy nói điều này, Giang Hạ đã vô cùng kinh ngạc: "Cậu nói gì? Anh Cẩm Thành, anh... anh ấy thích tớ sao?"
cô sửng sốt đến mức lắp bắp không nói nên lời.
Tống Vy bất lực lắc đầu: "Cậu thật không nhạy bén gì cả, rõ ràng như vậy còn không nhận ra."
Giang Hạ ngẩn người ngồi xuống lại sô pha: "Làm sao tớ biết được, tớ với anh Cẩm Thành đã không gặp 20 năm, tớ đã quên anh ấy từ lâu rồi, nếu không phải là do anh ấy đột nhiên quay về thì cả đời này có lẽ tớ không nhớ anh ấy đã từng xuất hiện trong cuộc đời tớ đấy, vậy nên làm sao tớ có thể nghĩ rằng anh Cẩm Thành thích tớ chứ."
Qủa thật là ngày hôm đó khi xem phim, Giang Hạ thực sự từng có cảm giác như vậy, cô cảm thấy rằng Tô Cẩm Thành hình như thích mình.
Nhưng sau đó chính cô đã phủ nhận cảm giác đó, cho rằng điều đó là không thể.
Bởi vì bọn họ đã xa cách 20 năm, Tô Cẩm Thành làm sao có thể thích cô ấy được.
Hơn nữa khi xa nhau, bọn họ đều là trẻ con, mà trẻ con thì hiểu được tình cảm là gì chứ.
Nhưng bây giờ, cô ấy mới biết rằng Tô Cẩm Thành thực sự dành tình cảm cho mình.
"Đó là sự thật đấy, lúc đầu tớ cũng không nghĩ anh ấy thích cậu đâu, nhưng sau đó tớ nhận ra Tô Cẩm Thành rất nghiêm túc, anh ấy thật sự thích cậu đó, Giang Hạ à, cậu nghĩ sao?" Tống Vy cũng ngồi xuống.
Giang Hạ mở miệng ngập ngừng: "Tớ... tớ nghĩ sao à?"
"Ừ, cậu định chấp nhận Tô Cẩm Thành, hay là..."
“Không, tớ không thể chấp nhận anh ấy.” Giang Hạ đột nhiên trở nên kích động nói: “Tớ không yêu anh Cẩm Thành, tớ chỉ coi anh ấy như anh trai, cho nên tớ nhất định không thể chấp nhận anh ấy.”
"Giang Hạ à, tớ biết cậu không yêu anh ấy, tớ biết trái tim cậu vẫn luôn hướng về Kiều Phàm, nhưng cậu biết rõ Kiều Phàm là người như thế nào mà, cậu với Kiều Phàm căn bản không có khả năng đến được với nhau, với tư cách là bạn thân của cậu, thật lòng mà nói, tớ không muốn nhìn thấy cậu bị mắc kẹt trong thứ tình cảm đau khổ này, tớ luôn hy vọng cậu hạnh phúc, vì vậy tớ cảm thấy cậu tốt nhất nên từ bỏ thứ tình cảm một lòng một dạ dành cho Kiều Phàm đi, chuyển sự chú ý sang người đàn ông khác. Đến lúc đó, cậu sẽ phát hiện thực ra trên thế giới này còn có người đàn ông khác xứng đáng với tình yêu của cậu hơn Kiều Phàm."
Tống Vy ngồi sát tới bên cạnh Giang Hạ, đặt tay lên vai cô ấy, vỗ nhẹ an ủi: "Giang Hạ, cậu phải hiểu rằng ngay từ lúc cậu bắt đầu có tình cảm với Kiều Phàm đã sai rồi, cậu không đợi được anh ấy, cũng không thể khiến trái tim của anh ấy rung động, trong mắt cậu không nên chỉ có duy nhất anh ấy, hãy nghĩ đến cô chú, hai người bọn họ nhất định cũng không muốn cậu vì Kiều Phàm mà đau khổ như vậy, họ chắc hẳn rất muốn cậu bắt đầu một thứ tình cảm mới, yêu một người đàn ông khác, tớ biết cậu không yêu Tô Cẩm Thành, nhưng sao cậu không thử yêu anh ấy, chấp nhận tình yêu của anh ấy."
"Thử yêu anh ấy? Chấp nhận anh ấy sao?" Giang Hạ cụp mắt xuống.
Tống Vy gật đầu: "Đúng vậy, có thể đến cuối cùng cậu sẽ cảm thấy anh ấy là người phù hợp với mình thì sao, chẳng phải cậu đã nói thà ở bên người yêu mình còn hơn ở bên người không yêu mình sao? Vậy nên Giang Hạ à, bước đi này, sao cậu không thử xem, thử bắt đầu một thứ tình cảm mới."
Giang Hạ lắc đầu với đôi mắt u ám: "Không thể, tớ không thể thử yêu một người nào khác, cũng không thể bắt đầu một thứ tình cảm mới nữa."
“Tại sao?” Tống Vy nhíu mày: “Giang Hạ, sao cậu lại cố chấp như vậy, cậu biết Kiều Phàm...”
“Không phải vậy đâu Vy Vy.” khóe miệng Giang Hạ nhếch lên tạo thành một đường cong trông rất khổ tâm, cô ấy nhìn Tống Vy nói: “Tớ không có cách nào có thể yêu một người mới, không phải vì Kiều Phàm, mà là vì tớ không còn thời gian và sức lực nữa.”
“Ý của cậu là sao?” Trong lòng Tống Vy cảm thấy vô cùng bồn chồn, không biết tại sao cô lại có linh cảm không lành.
Giang Hạ đứng lên cười: "Không có gì, sau này cậu sẽ biết thôi, được rồi Vy Vy, tớ thật sự phải đi rồi.”
Sau khi nói xong, cô ấy vòng qua ghế sô pha, đi về phía cửa.
Có điều khi Giang Hạ mới bước được hai bước thì đầu óc đột nhiên choáng váng tối sầm lại.
Cô ta dừng lại, cơ thể lắc lư, một giây sau liền khuỵu chân ngã xuống đất.
Tống Vy giật mình khi nhìn thấy điều này: "Giang Hạ."
Cô vội vàng đứng dậy chạy tới đỡ lấy cô ấy.
Nhờ phát giác kịp lúc, Giang Hạ không ngã xuống đất mà rơi vào vòng tay của Tống Vy.
Giang Hạ mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Vy, cô ấy khẽ mỉm cười: "Vy Vy, cám ơn cậu."
Sau đó Giang Hạ vịn vào tay của Tống Vy, đứng vững trở lại.
Tống Vy mím môi nhìn cô ấy: "Giang Hạ, vừa rồi cậu bị làm sao vậy? Đột nhiên lại ngất đi, doạ tớ giật cả mình."
"Không sao, chỉ là thiếu máu một chút thôi. Hai ngày nay thỉnh thoảng tớ cứ bị như vậy, thậm chí có lúc trong bụng cũng cảm thấy khó chịu." Giang Hạ vừa xoa bụng vừa nói.
Tống Vy nheo mắt: "Thiếu máu, bụng khó chịu? Cậu bị bệnh à?"
Nghĩ đến việc Giang Hạ vừa rồi nói không còn thời gian và sức lực nữa.
Tống Vy khó mà không nghĩ đến việc liệu có phải Giang Hạ bị bệnh nặng không.
Tuy nhiên, Giang Hạ lại lắc đầu: "Không."
“Không được, cậu phải đến bệnh viện khám thử.” Tống Vy nắm lấy tay Giang Hạ, định đưa cô ấy đến bệnh viện.
Giang Hạ rút tay lại: "Không cần đâu Vy Vy, sau này tớ sẽ tự đến bệnh viện khám, cậu không cần đi cùng với tớ, không phải cậu có chuyến bay sao? Nhanh đi đi, nếu không sẽ bị tắc đường đó."
“Cậu tự đi sao?” Tống Vy nhìn Giang Hạ, không tin cô ấy sẽ đến bệnh viện khám.
Giang Hạ đương nhiên biết Tống Vy đang nghĩ gì, cười nói: "Đừng lo lắng mà Vy Vy, tớ thật sự sẽ đi mà, chiều nay tớ sẽ đi, nếu không tin thì chiều này tớ sẽ gửi kết quả kiểm tra của tớ cho cậu nha, được chưa?"
Nghe cô ấy nói vậy, Tống Vy khịt mũi: "Được rồi, chiều nay tớ sẽ tìm cậu đòi kết quả đó."
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.
Lúc này Tống Vy mới để cô ấy đi.
Giang Hạ vẫy tay, mở cửa bước ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Giang Hạ dựa vào bức tường bên cạnh cửa, đột nhiên che miệng lại, sắc mặt tái nhợt.
cô ấy không biết mình bị làm sao, nhưng gần đây cô ấy thường xuyên bị chóng mặt, thỉnh thoảng sẽ giống như bây giờ, bụng không thoải mái hoặc là nôn oẹ.
Vì vậy cô ấy cũng nghi ngờ rằng có thể mình đang ốm nặng.
Nhưng dù sao thì Giang Hạ cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về bản thân mình, nên cô ta không có ý định đến bệnh viện để chẩn đoán.
Bởi vì nó không có ý nghĩa.
Hít một hơi thật sâu, Giang Hạ cố nén chịu cơn đau, đi tới phòng tổng thống bên cạnh, gõ cửa đi vào.
Mười một giờ trưa, Tống Vy bước ra khỏi phòng, đi tới thang máy, chuẩn bị trở về thành phố Giang.