Lúc cô vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, điện thoại vang lên.
Tống Vy vội vàng đặt quần áo đang định thay xuống, đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống bên giường, cô cầm điện thoại ở trên tủ đầu giường lên, liếc nhìn ID người gọi đến, vội vàng nhận điện thoại: “Xin chào thám tử Trần”
“Xin chào, bà Đường” Đối phương khách khí trả lời. Tống Vy vội vàng hỏi: “Thám tử Trần, chuyện hôm qua tôi bảo anh điều tra, có kết quả chưa?” Đầu bên kia điện thoại, thám tử Trần lắc đầu: “Rất xin lỗi bà Đường, tôi đã điều tra tất cả tình hình mấy ngày gần đây của cô Giang, phát hiện cô Giang không hề gây ra phiền phức gì lớn” “Không có?” Tống Vy cau mày.
Sao lại không có chứ? Dáng vẻ kia của Giang Hạ, tràn đầy sự áy náy và lo lắng, rõ ràng chứng tỏ đã xảy ra chuyện.
Advertisement
Thám tử Trần biết cô đang nghĩ gì, lắc đầu lại nói: “Bà Đường, thật sự không có, mấy ngày gần đây cô Giang gần như không tiếp xúc với người ngoài, nhưng phải nói tâm trạng của cô Giang thay đổi rõ ràng nhất là vào ba ngày trước
“Ba ngày trước? Tống Vy ngồi xuống bên giường: “Ba ngày trước cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Cô nhớ, ba ngày trước, trùng hợp là ngày Giang Hạ đi tìm Kiều Phàm, nói cho Kiều Phàm biết hung thủ thật sự.
“Cụ thể tôi cũng không rõ, ba ngày trước, cô Giang sau khi rời khỏi bệnh viện số ba, tâm trạng lập tức sụp đổ, tôi đã điều tra camera của bệnh viện số ba, lúc đó cô Giang khóc rất nhiều, sau đó cô ấy xin cô nghỉ làm trở về với ba mẹ, nên tôi đoán, chuyện
xảy ra với cô Giang có thể liên quan đến bác sĩ Kiều ở bệnh viện số ba” Thám tử Trần nói.
Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản số còn lại cho anh” “Được.” Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy đặt điện thoại xuống, lông mày nhíu chặt lại. Cô cứ nghĩ Giang Hạ gặp phải phiền phức gì nên mới như vậy. Nhưng không ngờ, từ đầu đến cuối lại trở về chỗ cũ, nguyên nhân vẫn xuất hiện trên người Kiều Phàm.
Xem ra ngày hôm đó lúc Giang Hạ đến tìm Kiều Phàm, giữa hai người còn xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, nếu không Giang Hạ sẽ không như vậy.
Nghĩ vậy, Tống Vy cầm điện thoại lên, gọi cho Kiều Phàm. Nhưng điện thoại của Kiều Phàm vẫn hiển thị tắt máy, không liên lạc được.
Điều này khiến Tống Vy cảm thấy vô cùng đau đầu. Cho dù Kiều Phàm muốn tìm hung thủ, cũng không nên tắt máy, khiến người khác không liên lạc được.
Đang nghĩ, có người gõ cửa, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của dì Vương: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi sao?” Tống Vy ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa: “Tỉnh rồi” “Vậy ra ngoài ăn sáng trước đi” Dì Vương lại nói. Tống Vy ừ một tiếng: “Được, cháu xuống ngay” Nhận được câu trả lời của cô, dì Vương bỏ tay trên cửa xuống, quay người đi xuống tầng. Tống Vy cũng đặt điện thoại xuống, tiếp tục thay quần áo. Bỏ đi, đã không liên lạc được với Kiều Phàm, vẫn nên xuống tay từ chỗ Giang Hạ.
Gọi Giang Hạ trở về, nói chuyện rõ ràng với Giang Hạ, có lẽ cũng làm rõ được chuyện đã xảy ra giữa Giang Hạ và Kiều Phàm lúc trước, giải quyết được khó khăn hiện tại của Giang Hạ.
Thay quần áo xong, Tống Vy lại trang điểm nhẹ nhàng, lúc này mới đẩy cửa đi ra. Lúc ăn sáng, cô gửi tin nhắn cho Giang Hạ, bảo cô về thành phố Giang đi làm. Lúc này, Giang Hạ đang đi xem phim với Tô Cẩm Thành, là Tô Cẩm Thành mời. Lúc nhận được tin nhắn của Tống Vy, đúng lúc cô và Tổng Cẩm Thành đã xem xong, từ rạp chiếu phim đi ra. “Anh Cẩm Thành, chúng ta đi qua bên kia ngồi một chút, em trả lời tin nhắn đã” Giang Hạ chỉ vào dãy ghế phía trước.
Tô Cẩm Thành không có ý kiến, gật đầu đồng ý: “Được, em đi qua đó trước đi, anh đi mua ít đồ uống, em muốn uống gì? Anh nhớ lúc nhỏ em thích uống sinh tố xoài, bây giờ vẫn còn thích chứ?”
“Đương nhiên” Giang Hạ vui vẻ gật đầu: “Không ngờ anh Cẩm Thành vẫn còn nhớ, đã hai mươi năm rồi.” “Đương nhiên là anh vẫn còn nhớ, những thứ em thích, anh chưa từng quên” Ánh mắt Tô Cẩm Thành rất sâu nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Giang Hạ lập tức cứng đờ, khóe miệng mấp máy, muốn nói gì đó. Tô Cẩm Thành khẽ cười một tiếng: “Được rồi, em qua bên kia trước đợi anh, anh đi mua sinh tố Nói xong, anh quay người đi về phía cửa hàng trà sữa ở hướng khác. Giang Hạ nhìn bóng lưng của anh ta, lông mày hơi cau lại. Chuyện gì đây? Tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt lúc nãy của anh, còn có câu nói kia, giống như có ý gì đó với cô vậy? Là ảo giác sao? Có lẽ là ảo giác, bọn họ đã xa nhau 20 năm, anh Cẩm Thành sao có thể thích cô chứ. Lắc đầu, Giang Hạ không nghĩ nhiều, đi về phía hàng ghế bên kia.
Sau khi ngồi xuống, lúc này cô mới mở tin nhắn của Tống Vy ra xem, nhìn thấy nội dung bên trên, mắt cô đột nhiên tôi đi, sau đó gõ tin nhắn trả lời: “Xin lỗi nha Vy Vy, có thể ngày mai tớ không thể trở về được, tớ vẫn muốn ở nhà cùng với ba mẹ thêm
20
hai ngày, mong cậu thông cảm”
Cô vẫn có rất nhiều thứ, vẫn chưa sắp xếp xong cho ba mẹ. Đợi đến khi sắp xếp xong, cô mới... Thành phố Giang, Tổng Vy uống sữa xong, thì nghe thấy điện thoại bên cạnh rung lên, biết là tin nhắn của Giang Hạ, vội vàng đặt cốc sữa xuống, cầm điện thoại lên.
Nhìn thấy tin nhắn Giang Hạ trả lời, cô mím môi, sau đó trả lời bằng tin nhắn thoại: “Giang Hạ, cậu thật sự còn muốn ở bên chú dì hay là không muốn trở về?”
Công việc của Giang Hạ đều đã chia cho người khác, rõ ràng không có ý định trở về công ty. Nếu không, cô cũng sẽ không tìm Giang Hạ, càng không nghi ngờ Giang Hạ không muốn trở về. Giang Hạ nghe xong tin nhắn thoại của Tống Vy, trong lòng hoảng loạn. cô không ngờ, Vy Vy ngay lập tức biết được cô đang nói dối.
Bỏ đi. Giang Hạ thở dài, lên tiếng trả lời: “Vy Vy, rất xin lỗi, lúc này là tớ lừa cậu, tớ thừa nhận, tớ không muốn trở về, sau này, cũng không có ý định trở về, cứ như vậy đi”
Nói xong, cô trực tiếp tắt điện thoại.
A
Tô Cẩm Thành cầm một cốc sinh tố và một cốc cafe trở về, đúng lúc nghe thấy những lời này của cô, đưa sinh tố cho cô, hỏi: “Ai thế? Bảo em trở về đâu?”
“Là bạn thân của em” Giang Hạ nhận lấy cốc sinh tố nói: “Em với bạn thân em thành lập một công ty thiết kế quần áo ở thành phố Giang, bây giờ bạn thân của em bảo em trở về làm, em không có ý định trở về.”
“Bạn thân của em, là cô gái tên Tống Vy kia sao?” Tô Cẩm Thành ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi. Giang Hạ kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Lúc đến tìm em, có tìm hiểu một chút, bạn thân của em rất xinh đẹp” Tô Cẩm Thành mở nắp cốc cafe ra, uống một ngụm nói.
Giang Hạ cảnh giác nhìn anh ta: “Anh Cẩm Thành, không phải anh có ý gì đó với bạn thân của em đấy chứ? Em nói cho anh biết, nhất định không được, bạn thân của em quả thật rất xinh đẹp, đẹp không tì vết, nhưng cậu ấy kết hôn rồi, còn có ba đứa con, nên anh không còn cơ hội đầu”
Nghe xong lời này của cô, Tô Cẩm Thành dở khóc dở cười, đưa tay lên gõ đầu cô: “Con nhóc này, nói cái gì thế hả, anh sao có thể có ý gì đó với bạn thân của em được chứ, anh chỉ khen cô ấy xinh đẹp thôi, cô ấy quả thật là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng anh không có ý gì với cô ấy, anh cũng biết cô ấy đã kết hôn rồi, chồng còn là chủ tịch của tập đoàn Đường thị.”
“Cái này anh cũng biết?” Giang Hạ kinh ngạc.
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Đương nhiên rồi, nói ra thì anh và Đường tổng cũng xem như là quen biết, khi anh làm việc ở một
công ty ở bên nước ngoài, phụ trách tiếp đón những ông trùm kinh doanh ở trong nước, ông trùm dẫn đầu chính là anh ta”
“Hóa ra là như vậy” Giang Hạ gật đầu, không hỏi nữa.
Tô Cẩm Thành uống hết cafe, ném cốc dùng một lần vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó cúi người, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nói về em đi, bạn thân của em bảo em trở về đi làm, tại sao em không muốn về? Đó không phải công ty hai người cùng thành
lập nên sao? Lẽ nào, em và bạn thân của em cãi nhau?”