Giang Hạ bĩu môi: “Mẹ cứ yên tâm, dù anh Cẩm Thành có tặng con vòng tay đắt tiền thì con cũng sẽ tặng lại một món quà có giá trị tương đương”
“Giang Hạ, không cần đâu, anh...” “Không được phép không cần, nếu không em sẽ không nhận chiếc vòng tay này nữa” Giang Hạ cau mày định tháo vòng xuống. Thấy thế, Tô Cẩm Thành chỉ biết dở khóc dở cười: “Được được được, anh biết sai rồi, em đừng tháo ra.” “Vậy mới đúng chứ” Giang Hạ bỏ tay xuống.
Mẹ Giang rót hai tách trà rồi đưa một ly cho Tô Cẩm Thành: “Cẩm Thành, có qua có lại mới đúng, con đừng từ chối nữa. Dù có là vợ chồng thì cũng không thể chỉ có một bên cho đi mà” “Đúng thế” Giang Hạ gật đầu tán thành.
Tô Cẩm Thành nhận lấy tách trà rồi nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, sau đó mới trả lời Mẹ Giang: “Con biết rồi thưa bác gái, lúc nãy con đã không suy nghĩ cẩn thận” “Không sao, nhanh ngồi đi, lát nữa ở lại ăn cơm” Mẹ Giang cười haha.
Advertisement
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Được ạ, lâu rồi con mới ăn cơm bác gái nấu, con còn nhớ tay nghề của bác gái vô cùng tốt, đặt biệt là món cá chua ngọt, siêu ngọt.”
Bị anh ta khen như thế, mẹ Giang vui tới không khép miệng: “Thằng bé này, đúng là biết nói chuyện mà, được rồi, lát nữa bác sẽ làm cá chua ngọt
cho con, Giang Hạ, con gọi điện cho ba đi, bảo ông ấy đừng đánh cờ nữa, mau đến siêu thị mua một con cá về đây”
“Vâng” Giang Hạ cầm điện thoại gọi cho ba.
Sau khi gọi xong không lâu, ba Giang đã cầm một con cá về nhà, thấy Tô Cẩm Thành đến, ông cực kỳ vui mừng.
Hai người ngồi trên sofa nói chuyện, chủ yếu là nói về những việc xảy ra trong 20 năm xa cách.
Giang Hạ thì bị mẹ Giang kéo vào nhà bếp phụ giúp một tay.
Sau khi nấu cơm xong, mấy người liền ngồi vào bàn. Mẹ Giang vô cùng nhiệt tình, liên tục gắp thức ăn cho Tô Cẩm Thành, tới mức thức ăn trong bát của Tô Cẩm Thành chất đống, Tô Cẩm Thành liên tục nói mình ăn không nổi nữa nhưng bà vẫn không ngừng gắp cho anh ta.
Giang Hạ nhìn tới mức đỏ mắt, cô gõ nhẹ vào bát: “Mẹ, đừng gắp nữa, anh Cẩm Thành ăn không nổi nữa rồi. Mẹ nhìn con và ba đi, bình thường chẳng thấy mẹ đối xử nhiệt tình như thế bao giờ
“Đúng vậy.” Ba Giang gật đầu phụ hoạ. Mẹ Giang trợn mắt nhìn hai ba con: “Giống nhau sao? Cẩm Thành là khách, mẹ mới sợ thằng bé khách khí nên mới gắp đồ ăn cho nó, hai người là khách sao? Mẹ không gắp đồ ăn cho hai người thì hai người không biết tự gắp à, thật là, ba con hai người y như nhau, chẳng lẽ không có mẹ thì hai người ăn cơm không nổi sao?”
Sau khi cằn nhằn xong, Mẹ Giang vẫn gắp đồ ăn cho cả hai. Ba Giang vui vẻ nịnh bợ bà. Tô Cẩm Thành thấy thế, ngưỡng mộ nói: “Bác trai và bác gái thật tình cảm, không như ba mẹ cháu...thôi, đều đã qua cả rồi, mau ăn thôi ạ.”
“Ăn cơm ăn cơm”Sau cuộc trò chuyện ban nãy, ba Giang cũng biết được chuyện của vợ chồng nhà họ Tô, ông cũng không muốn nhắc tới chủ đề này nên vội hô hào ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tô Cẩm Thành chuẩn bị giúp rửa bát thì bị Mẹ Giang từ chối, sau đó đẩy toàn bộ bát đũa cho ba Giang rửa.
Ba Giang cũng không còn cách nào khác, ngoan ngoãn đi rửa bát.
Trong phòng khách, Mẹ Giang nói với Giang Hạ: “Giang Hạ, con dẫn Cẩm Thành đi dạo đi, nói chuyện của hai người trẻ bọn con” “Hả? Nhưng con mới ăn cơm xong, không muốn đi đâu” Giang Hạ xoa bụng.
Mẹ Giang trừng mắt nhìn cô: “Không muốn đi cũng phải đi, khó khăn lắm Cẩm Thành mới tới một chuyến, con cứ để thằng bé ngồi không vậy sao? Mau đi dẫn Cẩm Thành đi dạo đi” Giang Hạ nhìn Tô Cẩm Thành, bắt gặp ánh mắt mong chờ của anh, cô cũng ngại từ chối nên đành bất lực gật đầu: “Được rồi, vậy con thay quần áo đã, anh Cẩm Thành đợi em một chút.”
“Được.” Tô Cẩm Thành cười cười gật đầu. Sau khi Giang Hạ quay về phòng, Mẹ Giang lén nói với Tô Cẩm Thành: “Cẩm Thành cố lên, bác gái xem trọng cháu đó” “Cảm ơn bác gái, con sẽ cố gắng” Tô Cẩm Thành gật đầu.
Hình như Mẹ Giang nhớ ra gì đó, lại nói: “Cẩm Thành, bác gái hi vọng con tán được Giang Hạ, có như thế thì Giang Hạ mới không thích đứa trẻ ấy nữa”
“Bác gái đang nói tới Kiều Phàm sao?” Ánh mắt Tô Cẩm Thành hơi tối lại.
Mẹ Giang ngạc nhiên: “Sao cháu biết?” “Trước khi tới thành phố Giang, cháu cũng có tìm hiểu tình hình của Giang Hạ một chút, nên mới biết cái người tên Kiều Phàm này, cũng biết Giang Hạ thích anh ta, còn những chuyện khác thì không rõ.” Tô Cẩm Thành nói.
Mẹ Giang thở dài gật đầu: “Không sai, Giang Hạ thích nó nhưng hai đứa không có tương lai. Chưa kể đến chuyện Giang Hạ chỉ yêu đơn phương chứ Kiều Phàm không thích con bé, dù hai đứa đều có tình cảm với nhau nhưng với ân oán giữa hai nhà Giang-Kiều thì bọn trẻ không thể ở bên nhau được. Bác làm mẹ nên không muốn Giang Hạ đau khổ vì Kiều Phàm nữa, cứ như thế, con bé sẽ tự huỷ hoại chính mình mà thôi. Vậy nên bác gái hy
vọng cháu sẽ giành được trái tim con bé, bác biết là hơi ích kỷ nhưng...”
“Cháu hiểu rồi ạ” Tô Cẩm Thành cười cười ngắt lời bà: “Cháu không thấy như thế là ích kỷ. Hơn nữa mục đích cháu tới thành phố Giang chính là vì Giang Hạ. Nếu đã muốn ở bên cạnh Giang Hạ thì đương nhiên cháu phải giành lại cô ấy, nên bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức
“Nếu thế thì bác gái yên tâm rồi, nhờ con cả đấy Cẩm Thành, bác gái biết muốn giành được Giang Hạ cũng không dễ dàng, trong quá trình đó, có thể cháu sẽ bị thiệt nhưng bác gái hi vọng cháu có thể kiên trì tới cùng.” Mẹ Giang cười khổ.
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Vâng ạ.”
Vừa nói xong, cửa phòng Giang Hạ liền mở, cô đã thay một chiếc áo khoác dài thoải mái, tò mò nhìn hai người: “Mẹ và anh Cẩm Thành đang nói chuyện gì thế? Không khí hơi sai sai đó!
“Không có gì, con thay đồ xong rồi hả?” Mẹ Giang lắc đầu rồi chuyển chủ đề.
Giang Hạ ừm một tiếng: “Xong rồi” “Nếu xong rồi thì hai đứa mau đi đi, tối về sớm nhé, đương nhiên không về cũng được” Mẹ Giang đẩy cô và Tô Cẩm Thành ra khỏi cửa. Giang Hạ nghe thế, không nhịn được mà trừng mắt nhìn mẹ cô: “Mẹ đang nói gì vậy hả, cái gì mà không về cũng được, bọn con đâu phải...” Âm! Đáp lại cô là tiếng đóng cửa. Khoé miệng của Giang Hạ giật giật, cảm thấy vô cùng cạn lời. Mẹ cô đóng cửa kịch liệt như thế, bình thường mỗi khi cô ra ngoài, mẹ đều lải nhải cả nửa ngày, sau khi cô vào thang máy thì mẹ mới đóng cửa. Nhưng hôm nay lại đóng cửa nhanh như thế.
Cô bất lực lắc đầu, sau đó quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cười xấu hổ: “Em xin lỗi, lời mẹ em vừa nói hơi bất lịch sự, gần đây mẹ em cứ
liên tục giục em đi xem mắt tìm bạn trai nên chắc bà bị bệnh xem mắt ám rồi, muốn hợp tác hai người chúng ta ấy mà. Anh đừng để ý, cũng đừng đặt trong lòng.”
"Anh biết rồi, anh không để ý đầu, ngược lại anh thấy bác gái khá đáng yêu mà” Tô Cẩm Thành đút tay vào túi quần, vừa đi theo cô đến thang máy vừa giả vờ vô ý hỏi: “Bác gái giục em đi xem mắt như thế, chứng tỏ là bà hi vọng em sớm ổn định, còn em thì sao? Em nghĩ thế nào?”
Giang Hạ lắc đầu: “Tạm thời không nghĩ gì cả, em không muốn xem mắt, cũng không muốn kết hôn” Cô không muốn, cũng không dám. “Tại sao?” Tô Cẩm Thành vừa ấn nút thang máy vừa hỏi.
Giang Hạ rũ mi: “Không tại sao cả, có thể là vì em vẫn chưa sẵn sàng kết hôn, được rồi đừng nói chuyện này nữa, anh Cẩm Thành, em dẫn anh đến công viên gần đây dạo một vòng, khung cảnh ở đó không tệ đâu”
“Được.” Tô Cẩm Thành cười cười đồng ý. Hai người bước lên chiếc taxi trước tiểu khu, rồi dần mất dạng. Cùng lúc này, Kiều Phàm ở một nơi xa cũng nhận được tin tức Giang Hạ và một người đàn ông cùng ra khỏi nhà.