Toàn thân Mạnh Ngọc cứng đờ, rõ ràng anh ta đã bị Đường Hạo Tuấn nói trúng. Anh ta thật sự không hề nghĩ tới ba mẹ của mình.
Sau khi biết tin Lâm Giai Nhi chết, anh ta đã vội vàng chạy đến đây. Vào cái khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Giai Nhi, Mạnh Ngọc lập tức sụp đổ, sau đó anh ta ngồi bệt bên thi thể của cô ta. Cả người đều đắm chìm trong đau đớn và tuyệt vọng.
Dù gì Giai Nhi cũng là người duy nhất mà anh ta yêu trong suốt mười mấy năm qua. Khi Giai Nhi chết đi, anh ta là người khó mà chấp nhận được nhất.
Advertisement
Vậy nên lúc đó, anh ta đã vô thức muốn bất chấp tất cả để đi theo Giai Nhi. Có lẽ khi ở dưới đó, hai người sẽ có một kết cục tốt đẹp hơn.
Nhưng kể từ lúc bắt đầu nảy sinh suy nghĩ đó, anh ta thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện sau này ba mẹ phải sống như thế nào. Thấy sắc mặt Mạnh Ngọc trắng bệt, Đường Hạo Tuần siết chặt hai tay rồi ngồi xuống đấm một đấm vào mặt Mạnh Ngọc. Mạnh Ngọc rên rỉ một tiếng và ôm lấy đầu trong vô thức.
Sau khi đấm xong, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng châm chọc: “Thì ra cậu thật sự nghĩ như thế à, đúng là con trai ngoan của ba mẹ cậu đấy. Họ nuôi nấng cậu trưởng thành thế mà cậu lại muốn chết vì tình, đúng là hiếu thảo thật!”
Cả người Mạnh Ngọc run lên, anh ta không dám đáp lại lời nào.
Vì anh ta không có cách nào để phản bác cả. Quả thật, anh ta là một đứa con bất hiếu.
Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt Mạnh Ngọc, Đường Hạo Tuấn thấy thế bèn đứng dậy nói: “Tôi thật sự không hiểu Lâm Giai Nhi có điểm gì tốt mà cậu lại thích cô ta như thế. Thích tới mức tình nguyện chết theo cô ta. Cô ta làm nhiều việc thất đức như vậy, không phải cậu nên ghét cô ta sao? Sao lại thích cô ta đằng đẵng 10 năm không thay lòng cơ chứ?”
Mạnh Ngọc đưa tay lên che mắt, khoé miệng có chút chua xót, khàn giọng đáp: “Tôi cũng không biết nữa, tình yêu kỳ lạ như thế đấy, thích chỉ đơn giản là thích thôi”
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Đây mà là câu trả lời sao?”
Mạnh Ngọc nhắm mắt không đáp. Đường Hạo Tuấn cũng không thèm đếm xỉa gì tới anh ta nữa. Anh cầm lấy chiếc khăn tay do Trình Hiệp đưa tới rồi ưu nhã lau tay mình: “Thôi quên đi, điều gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi. Nếu cậu muốn đi theo Lâm Giai Nhi thì đi đi, chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản cậu. Còn chuyện của ba mẹ cậu, sau này tôi cũng sẽ không quản nữa, cậu tự mình lo liệu đi” Nói xong, anh vứt thằng khăn tay lên người Mạnh Ngọc, đút hai tay vào túi quần rồi xoay người bước về phía thang máy. Trình Hiệp không đi theo ngay mà nhìn hai tên bảo vệ rồi chỉ vào Mạnh Ngọc, ý là để bọn họ trông chừng Mạnh Ngọc, đừng để anh ta làm chuyện gì dại dột. Sau khi sắp xếp xong xuôi thì Trình Hiệp mới đuổi theo Đường Hạo Tuấn.
Anh ta biết tuy ngoài mặt giám đốc bảo sẽ không ngăn cản bác sĩ Mạnh tự tử nhưng nhất định trong lòng cũng không hi vọng bác sĩ Mạnh tự tử thật. Nếu không giám đốc đã không cố tình đến đây một chuyến, không cố tình nhắc tới ba mẹ của bác sĩ Mạnh để thuyết phục anh ta mà là dù Mạnh Ngọc có làm gì thì giám đốc cũng không quan tâm.
Nói cho cùng thì giám đốc cũng chỉ là người ăn ngang nói ngạnh nhưng mềm lòng. Khi đến trước cổng lớn bệnh viện, Đường Hạo Tuấn bỗng dừng bước. Khi Trình Hiệp còn đang nghi hoặc thì Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó.
Không lâu sau, Trình Hiệp đã biết được đầu bên kia là ai, chính là ba mẹ của Mạnh Ngọc. Anh thông báo cho họ biết chuyện Lâm Giai Nhi đã chết nên Mạnh Ngọc vô cùng suy sụp, còn chuẩn bị chết theo cô ta.
Nghe xong, suýt chút nữa ba mẹ Mạnh Ngọc đã ngất xỉu. Họ biết Lâm Giai Nhi là hạng người như thế nào, vậy nên họ đã luôn không đồng ý việc Mạnh Ngọc thích Lâm Giai Nhi. Đặc biệt là mấy tháng trước, khi Mạnh Ngọc và Lâm Giai Nhi hẹn hò, họ đã phản đối vô cùng kịch liệt, thậm chí vì Lâm Giai Nhi mà Mạnh Ngọc đã cãi nhau to với bọn họ. Nhưng dù sao ba mẹ cũng không thắng nổi con cái. Cuối cùng bọn họ cũng nhượng bộ một bước, đồng ý cho Mạnh Ngọc hẹn hò với Lâm Giai Nhi. Vì bọn họ có thể nhìn ra lòng Lâm Giai Nhi không hề hướng về Mạnh Ngọc, cô ta hẹn hò với Mạnh Ngọc chỉ vì muốn lợi dụng Mạnh Ngọc thôi nên chắc chắn sau này sẽ đá Mạnh Ngọc.
Họ còn nghĩ, đến lúc đó, sau khi được nếm mùi đau khổ thì Mạnh Ngọc sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Vậy nên cuối cùng, ba mẹ Mạnh Ngọc cũng đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
Sự thật đúng là như vậy. Không lâu sau đó, Mạnh Ngọc và Lâm Giai Nhi đã chia tay, Mạnh Ngọc bị đả kích rất nặng. Họ làm ba mẹ cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng phần nhiều là vui mừng, vui mừng vì Lâm Giai Nhi đã buông tha cho con trai nhanh như thế, nếu không đợi đến khi cô ta vắt kiệt toàn bộ giá trị của Mạnh Ngọc rồi thì Mạnh Ngọc sẽ càng đau khổ.
Vốn tưởng rằng sau khi chia tay với Lâm Giai Nhi thì Mạnh Ngọc sẽ sớm không còn đau khổ nhưng không ngờ Lâm Giai Nhi lại là
một trong những hung thủ giết chết ba mẹ Đường Hạo Tuấn. Đường Hạo Tuấn đã nhốt Lâm Giai Nhi lại rồi nhưng Lâm Giai Nhi lại mê hoặc Mạnh Ngọc, để Mạnh Ngọc thả cô ta ra. Dẫn tới tình bạn của Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc, mối quan hệ của nhà họ Mạnh và nhà họ Đường hoàn toàn chấm dứt.
Tất cả mọi chuyện đều khiến bọn họ vô cùng hận Lâm Giai Nhi. Hiện giờ Lâm Giai Nhi chết rồi còn chưa đủ, thậm chí cô ta còn muốn Mạnh Ngọc chết chung, sao có thể:
Nghĩ tới đây, ba mẹ của Mạnh Ngọc đều tức điên lên.
Ba Mạnh vội đáp: “Hạo Tuấn, chú biết rồi, cảm ơn cháu đã nói cho bọn chú. Bọn chú sẽ tới bệnh viện số 3 để lôi thằng nghịch tử đó về ngay đây”
Đường Hạo Tuấn chỉ vâng một tiếng rồi ngắt máy. Đúng như Trình Hiệp đã nghĩ, tuy anh nói sẽ không ngăn cản Mạnh Ngọc chết theo Lâm Giai Nhi nhưng trong lòng anh không thể cứ làm thế được.
Thứ nhất, Lâm Giai Nhi không đáng để Mạnh Ngọc làm như vậy. Thứ hai, Mạnh Ngọc là bạn của anh từ khi còn nhỏ, ba mẹ của Mạnh Ngọc cũng đối xử với anh rất tốt. Họ khiến anh phần nào cảm nhận được sự tình thương của trưởng bối. Vậy nên dù thế nào thì anh cũng không thể để Mạnh Ngọc tự tử được.
Anh đã dùng hết những gì có thể để khuyên rồi, bây giờ chỉ có thể để ba mẹ Mạnh Ngọc tiếp tục khuyên bảo thôi.
Nếu cuối cùng ba mẹ Mạnh Ngọc cũng khuyên không nổi, Mạnh Ngọc vẫn không muốn sống tiếp thì anh sẽ không ngăn cản anh ta nữa. Vì dù anh đã ngăn rồi, điều gì nên làm cũng đã làm hết rồi nhưng Mạnh Ngọc vẫn quyết tâm như thế thì chứng tỏ người như
Mạnh Ngọc không đáng để anh tiếp tục ngăn cản nữa.
“Đi thôi” Đường Hạo Tuấn cau mày, nhét điện thoại vào túi rồi đi xuống cầu thang và đi về phía chiếc xe phía trước. Trình Hiệp vẫn đi theo sau lưng anh. Sau khi đến trước xe, anh ta nhanh chóng vượt qua Đường Hạo Tuấn rồi mở cửa xe ra: “Mời tổng giám đốc”
Đường Hạo Tuấn cúi người bước vào. Trình Hiệp cũng mở cửa ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe rời khỏi bệnh viện số 3. Còn chiếc xe do anh tự lái đến thì chỉ có thể để ngày mai bảo người tới lái về thôi. Khi Đường Hạo Tuấn trở lại biệt thự nhà họ Đường thì lúc đó đã là 3 giờ sáng.
Anh xoa xoa hai bên thái dương đau nhức rồi mệt mỏi bước lên lầu. Khi vừa đến trước phòng, anh chuẩn bị mở cửa ra thì cánh cửa đã tự động mở. Tống Vy xuất hiện sau cánh cửa: “Anh về rồi à?”
Đường Hạo Tuấn hơi ngạc nhiên: “Em chưa ngủ sao?” “Em đợi anh mà” Tống Vy kéo anh vào phòng rồi đóng cửa lại.
Đường Hạo Tuấn cau mày không vui: “Anh đã nói là em tự đi ngủ trước đi, không cần đợi anh mà, sao em không nghe lời thế?”
Sau khi quay về, đến anh còn mệt và buồn ngủ không chịu nổi chứ huống chi là cô. Tống Vy giúp anh cởi áo khoác: “Em cũng muốn ngủ lắm nhưng cứ ngủ không được, vậy nên em mới vừa thiết kế vừa đợi anh” “Em suy nghĩ chuyện gì mà ngủ không được?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô. Tống Vy gấp quần áo cho anh rồi đặt sang một bên, cô cười cười: “Em lo cho anh mà, dù gì anh ra ngoài trễ như thế? Nghe thế, lòng Đường Hạo Tuấn liền ấm áp hẳn lên: “Có gì phải lo cho anh chứ, hơn nữa, anh còn là đàn ông...” “Nguy hiểm không phân nam nữ. Đương nhiên những tên nhãi nhép sẽ không dám chọc anh nhưng Đường Hạo Minh thì sao?” Tống Vy nhìn anh: “Anh đừng quên hiện giờ Đường Hạo Minh vẫn còn đang nhởn nhơ bên ngoài đó”