“Ôi!” Bà Trần vội vàng đáp một tiếng.
Sau đó, Trần Nhã Nhã cuối cùng cũng không kiềm nén được cảm xúc của mình nữa, cô ta khóc lóc chạy về phía bà Trần, ôm lấy bà Trần còn liên tục nói xin lỗi.
Cô ta thật sự biết mình sai rồi, bản thân không nên mù quáng tin tưởng một người ngay cả mặt mũi còn không chịu lộ ra, cứ thế thay người khác chịu tội.
Advertisement
- Nhưng cuối cùng cô ta nhận được gì chứ?
Cô ta không nhận được gì cả, chẳng những vô ích ngồi tù nửa năm, mà người kia vốn dĩ không thực hiện giống như nói là giúp nhà cô trả nợ. Cho nên nửa năm nay ngồi tù của cô hoàn toàn là ngồi vô ích, không chỉ như thế, mà còn làm cho mẹ mình đau đớn như thế, chèo xe lăn khắp nơi tìm người cứu mình.
Thậm chí ngay cả em trai của cô ta cũng bởi vì mình ngồi tù, ở trường bị những đứa nhỏ khác bắt nạt. Cô ta thực sự sai rồi, quá sai! “Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi” Trần Nhã Nhã nằm sấp trên đầu gối bà Trần, khóc lóc đau đớn, khóc vì tự trách, cũng khóc vì áy náy. Đúng là bà Trần rất giận cô, nhưng con gái mình sở dĩ làm như vậy cũng là vì trả nợ cho gia đình.
Cho nên bà Trần có tức giận đến đâu, thì sẽ không đẩy con gái ra, càng sẽ không vứt bỏ con bé. Nếu không tại sao bà ấy phải tìm cách để cứu Trần Nhã Nhã khỏi tù chứ?
Tống Vy tựa vào bên cạnh xe, cứ lẳng lặng nhìn hai mẹ con ôm nhau, thổ lộ sự nhớ nhung trong nửa năm, hoàn toàn không tiến lên quấy rầy bọn họ.
Mãi cho đến lát sau, bà Trần nghĩ đến Tống Vy, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trần Nhã Nhã, ý bảo cô đừng khóc nữa, mau đứng lên đi.
Trần Nhã Nhã hít mũi, lau nước mắt, sau đó từ từ đứng lên. Bà Trần kéo tay cô: “Nhã Nhã, đi, qua đó gặp mợ Đường với mẹ”
Trần Nhã Nhã vâng một tiếng.
Hai mẹ con đi tới trước mặt Tổng Vy, bà Trần đẩy Trần Nhã Nhã đến trước mặt Tổng Vy, kế đó nói: “Nhã Nhã, mau cảm ơn mợ Đường”
Trần Nhã Nhã nhìn Tống Vy, khom lưng cúi chào Tống Vy thật sâu: “Xin lỗi mợ Đường, lúc trước tôi không nên thay người chịu tội, rất xin lỗi, cũng cám ơn cô không buông vứt bỏ tôi, ngược lại còn bắt Lâm Giai Nhi để cứu tôi ra, thật sự cảm ơn!”.
Cô ra đã nghe nói từ quản giáo rằng Lâm Giai Nhi đã bị bắt, hơn nữa còn khai báo tất cả tội ác. Bằng không cô ta đúng là không thể ra khỏi tù nhanh như vậy. Tống Vy nhìn Trần Nhã Nhã, không chìa tay ra để đỡ cô ta dậy, môi đỏ mọng khẽ mở rồi thản nhiên nói: “Nếu đã đi ra, về sau hãy
chăm sóc bà Trần cho tốt, đừng bởi vì sự mê hoặc của người khác mà lại làm ra loại chuyện tương tự, đặc biệt là kẻ ngay cả dáng vẻ lớn lên như nào còn chưa từng thấy, thậm chí đối phương còn không thèm đặt cọc tiền cho cô, cứ thế mà ngây ngốc đồng ý thay người ta chịu tội, kết quả không nhận được thứ gì, còn vô duyên vô nghĩa ngồi tù nửa năm”
Trần Nhã Nhã bị Tống Vy nói đến mức mặt đỏ tại hồng, trong lòng chẳng những chột dạ mà cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô ta nhìn mái tóc hoa râm của mẹ mình, nặng nề gật đầu: “Yên tâm đi mợ Đường, tôi biết nên làm như thế nào, trải qua lần giáo huấn lần này, tôi sẽ không đơn thuần như trước kia, ngây ngốc tin tưởng người khác, về sau tôi sẽ chăm sóc mẹ cho tốt, kinh doanh buôn bán với mẹ, cùng nhau nuôi lớn em trai tôi”
“Vậy là tốt rồi” Tổng Vy vui mừng gật đầu. Sau đó cô nàng cổ tay nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tôi đưa hai người về trước đi, sau đó tôi còn có chuyện khác phải xử lý “Cám ơn mọ Đường” Hai mẹ con bà Trần vội vàng nói lời cảm ơn. Tổng Vy mở cửa xe, sau đó cô và Trần Nhã Nhã giúp đỡ bà Trần lên xe, tiếp theo nhanh chóng lái xe rời khỏi ngục giam. Trên đường đi, Tổng Vy còn nói chuyện rất lâu với Trần Nhã Nhã. Trong đó, Trần Nhã Nhã còn hỏi về tình hình hiện tại của Lâm Giai Nhi. Tống Vy cũng không giấu cô ta, chọn một ít nội dung có thể nói rồi nói cho cô ta biết. Trần Nhã Nhã nghe xong, trong lòng tràn đầy vui sướng khi được trả thù. “Tốt quá, cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy thì nên trả giá đắt!” Trần Nhã Nhã nắm chặt tay, căm hận nói.
Tống Vy lái xe: “Cô nói không sai” Rất nhanh đã đến nhà của hai mẹ con Trần Nhã Nhã. Tổng Vy từ chối lời mời của hai mẹ con, một mình cô lái xe rời đi, chạy tới biệt thự của nhà họ Lâm. Đường Hạo Tuấn đã đi tới bên kia rồi.
Hiện tại Trần Nhã Nhã ra tù, Lâm Giai Nhi đương nhiên cũng đã đến lúc phải trả giá. Cô muốn qua đó xem thử Hạo Tuấn sẽ xử trí ra sao. Lúc này, biệt thự nhà họ Lâm. Đường Hạo Tuấn bảo hai vệ sĩ canh giữ bên cửa phòng, sau đó bước vào với Trình Hiệp. Trong phòng, Lâm Giai Nhi kỳ lạ lại không nằm, mà dựa vào ngồi ở đầu giường. Nhìn thấy hai người tiến vào, cô ta giường mí mắt lên, giọng nói khàn khàn cất lời: “Hạo Tuấn, anh tới rồi sao?” “Trần Nhã Nhã đã ra tù rồi” Đường Hạo Tuấn ở đối diện giường cách đó không xa dừng lại, hiển nhiên không muốn có khoảng cách quá gần với Lâm Giai Nhi.
Anh cực kỳ kinh tởm cô ta. Tất nhiên Lâm Giai Nhi cũng nhìn ra rồi, cô ta tự giễu cười một tiếng. Dáng vẻ này của cô ta làm cho người khác không muốn tiếp cận cũng rất bình thường, trên người lộn xộn bẩn thỉu, còn hôi thối, ai nguyện ý tiếp cận chứ?
“Phải không? Trần Nhã Nhã đã ra tù rồi thì những việc mọi người muốn biết đều đã biết, vậy tôi cũng sẽ không có tác dụng gì nữa, cho nên Hạo Tuấn à, anh muốn hành quyết tôi đúng không?” Tay Lâm Giai Nhi đặt trong chăn siết chặt nói. Đường Hạo Tuấn mím môi, từ chối cho ý kiến.
Lâm Giai Nhi nhìn anh: “Anh không nói lời nào, vậy chứng minh tôi đoán đúng rồi, để tôi ngẫm lại xem, anh sẽ xử tử tôi như thế nào nhỉ? Tống tôi vào tù à? Hay là... Không, không đúng, anh hận tôi như vậy, tống tôi vào tù ngược lại là buông tha cho tôi, dù sao trong tù
sẽ không tra tấn tôi, tuy rằng tôi làm những việc này, tòa án cũng sẽ phán tối tử hình, nhưng trước khi tôi chết, tôi sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, cho nên kết quả như vậy chắc chắn anh sẽ không muốn nó xảy ra, dù sao tôi hại chết cha mẹ anh, anh ước gì tra tấn tôi đến chết ấy, cho nên làm sao có thể đưa tôi cho cảnh sát chứ, chết dễ dàng như vậy?
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cô đúng là thông minh, ngay cả việc này còn có thể đoán được” Lâm Giai Nhi cười nhạo: “Hết cách rồi, tôi rất hiểu anh, nếu anh yêu một người, thì có thể nâng cô ấy lên rất cao, cô ấy muốn cái gì anh cũng sẽ đồng ý, ngược lại nếu anh hận một người, vậy cũng sẽ hận không thể từng chút một chà đạp cô ấy cho đến chết, nói tóm lại, anh sẽ để cho tôi chết, để tôi tạ tội với cha mẹ anh, nhưng chắc chắn anh sẽ không để tôi chết thoải mái như vậy, mà anh sẽ tra tấn tôi, khiến tôi đau đớn đến chết đi, đúng không nào?”
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng đáp trả: “Nếu cô đã biết, vậy cô đã chuẩn bị xong chưa?” “Nếu tôi không chuẩn bị xong thì tôi sẽ bình tĩnh nói với anh những lời này à?” Lâm Giai Nhi buông tay nhún vai. “Nếu đã vậy, Trình Hiệp, sai người mang cô ta ra ngoài, chuyển đến.”
“Chờ đã!” Đường Hạo Tuấn còn chưa dứt lời thì đã bị Lâm Giai Nhi cắt ngang.
Tay cô ta đặt trong chăn nắm chặt, nhất là đồ vật trên tay, cô ta càng bóp chặt, lòng bàn tay đều bị trầy xước, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Nhưng cô ta cũng không thèm để ý những thứ này, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn: “Tôi biết anh muốn bảo bọn họ chuyển tôi đến nơi khác, lại từng chút một tra tấn tôi đến chết, nhưng Đường Hạo Tuấn à, tôi sẽ không để anh làm như vậy đâu, Lâm Giai Nhi tôi sinh ra chính là kẻ phú quý, nhìn xuống hàng tỷ người, nói cách khác, Lâm Giai Nhi tôi cho tới bây giờ đều đứng từ trên cao,
chỉ có tôi xử tử người khác chứ không có người khác xử tử tôi, anh muốn hành quyết tôi, thì tôi hết lần này tới lần khác không cho anh được mong muốn, tôn nghiêm của tôi, kiêu ngạo của tôi hoàn toàn không cho phép người khác đến xử tử tôi”
LỒ? Vậy cô muốn gì?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên.
Bàn tay mà Lâm Giai Nhi đặt trong chăn cuối cùng cũng lấy ra. Trình Hiệp nhìn bàn tay máu tươi chảy ròng ròng của cô ta, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Đó là mảnh vỡ gương!” Nhọn như vậy, còn mảnh như thế, hiển nhiên mảnh vụn kia đã được tỉ mỉ lựa chọn.