Giống như vừa rồi sau khi Ngọc đến thăm cô ta, cô ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân làm như là không đúng. Đồng thời, cô ta cũng bắt đầu cảm thấy cô ta làm nhiều như vậy, lại không có được cái gì, còn luôn sống cuộc sống chạy trốn khắp nơi. Vậy nên, những việc cô ta làm trước kia, có ý nghĩa gì chứ?
Lúc này, Lâm Giai Nhi bắt đầu hoài nghi quá khứ của chính mình, nó không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Cũng bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện cô ta làm trước kia, đều là trò cười, đều là lý luận suông, bởi vì làm nhiều như vậy, cô ta cái gì cũng không có được, ngược lại rơi vào kết cục như hiện nay.
Đường Hạo Tuần hận cô ta như vậy, anh sẽ đối xử với cô ta như nào? Tống cô ta vào tù, hay là tự anh xử lý? Nếu tông vào tù, cô ta cũng sẽ ở trong tù không bao lâu cả, bởi vì những điều cô ta phạm phải, đủ khiến cô ta bị phán tử hình. Mà tự Đường Hạo Tuấn xử lý, Đường Hạo Tuấn hận cô ta như vậy, sao có thể để cô ta tiếp tục sống chứ?
Advertisement
Anh sẽ khiến cô ta xuống địa ngục, chuộc tội với ba mẹ của anh, cho nên anh tuyệt đối không thể để cô ta tiếp tục sống. Với lại, nửa năm trước, khi cô ta xuất viện, người của bệnh viện cũng đã nói với cô ta, cơ thể của cô ta do tai nạn xe, tổn thương quá nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có mười mấy năm tuổi thọ.
Cũng tức là, ba con đường, đường nào cũng là chết. Nếu đã như vậy, vậy cô ta còn mong mỏi cái gì? Cô ta mệt rồi, thật sự mệt rồi.
Từ lúc Mạnh nói với cô ta, sẽ không yêu cô ta nữa, nói với cô ta, sẽ không gặp lại cô ta nữa, cô mới phát hiện bản thân mệt rồi, rất muốn kết thúc tất cả chuyện này.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Giai Nhi bắt đầu túm chăn bò lê, bò dọc theo giường. Một giây sau, cả người cô ta trực tiếp rơi từ trên giường xuống, rơi xuống sàn, phát ra một âm thanh rất lớn. Cộng thêm hai chân cũng bị đập phải, Lâm Giai Nhi đau đớn hét lên. Bên ngoài cửa, hai vệ sĩ trông coi cô ta nghe thấy, vội vàng mở cửa ra: “Xảy ra chuyện gì?” Lâm Giai Nhi không đáp lại, hơn nữa cũng không quan tâm chân của mình. Cô ta cắn chặt môi dưới, kìm nén cơn đau ở hai chân, mặt mày vặn vẹo, đầu toát đầy mồ hôi lạnh mà bò về phía nhà vệ sinh. Hai vệ sĩ thấy vậy thì thở phào. “Được rồi, đừng quan tâm cô ta, chắc là muốn đi vệ sinh” Một vệ sĩ trong đó nói. Vệ sĩ còn lại đắn đo: “Đi vệ sinh sao không gọi người? Tự mình rơi từ trên giường xuống, khiến mình ngã, cô ta bị ngu rồi sao?” “Anh quan tâm những này làm gì, cô ta không gọi người, tự mình làm ngã chính mình, cũng là tự cô ta chuốc lấy, dù sao tổng giám
đốc dặn rồi, chỉ cần trông cô ta, không cho cô ta chết là được, những chuyện khác, mặc kệ cô ta”
“Anh nói cũng đúng”
Hai vệ sĩ không quan tâm nữa, lại đóng cửa lui ra ngoài. Sự mỉa mai của hai người bọn họ đều bị Lâm Giai Nhi nghe thấy. Nếu đổi lại trước kia, cô ta chắc chắn hận không thể giết hai người này. Nhưng bây giờ, cô ta đã không có bất kỳ phản ứng gì nữa.
Từ sau khi Mạnh Ngọc rời đi thì cô ta có thể cảm thấy rõ cô ta đã mất đi một nửa linh hồn, một nửa còn lại cũng không vực dậy tinh thần nữa, trở nên cam chịu. Cô ta đang nghĩ, như vậy đi, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm cái gì cũng không đi tranh giành nữa, để bản thân thoải
mái.
Làm theo suy nghĩ như vậy, cô ta thật sự cảm thấy cả người mình lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Mà khi dễ chịu, cô ta đồng thời càng muốn giải thoát. Lâm Giai Nhi đau đớn bò từng chút về phía nhà vệ sinh, bò rất lâu, cuối cùng cũng tới cửa nhà vệ sinh. Mà hai chân của cô ta, vậy mà đều bị cọ rách da trên sàn nhà, để lại một vệt máu dài.
Nhưng Lâm Giai Nhi không để ý những cái này, cô ta tiếp tục bò về phía trước, đi vào nhà vệ sinh, sau đó nhìn chiếc gương của nhà vệ sinh.
KE
Lâm Giai Nhi nhìn rất lâu, sau đó bỗng túm lấy chai sữa tắm ở bên cạnh bồn cầu, dùng sức đập về phía chiếc gương.
Choang một tiếng. Chiếc gương lập tức bị vỡ.
(D
Mảnh thủy tinh ào ào rơi xuống sàn, la liệt trên sàn, thậm chí rất nhiều mảnh bay thẳng vào người của Lâm Giai Nhi, cứa vào da của cô ta khiến cô ta đau đớn.
Nhưng cô ta không quan tâm, mà nằm bò trên đất, run rẩy đưa tay ra, tìm gì đó ở trong đống mảnh vỡ thủy tinh. Bên ngoài, hai vệ sĩ đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh truyền từ trong phòng. “Chuyện gì vậy? Hình như có thứ gì đó bị vỡ” Một vệ sĩ nói: “Chắc không phải là cô ta đập vỡ kính cửa sổ của nhà vệ sinh, muốn từ nhà vệ sinh chạy ra ngoài chứ?”
Lời này vừa dứt thì bị vệ sĩ còn lại lườm: "Anh bị ngu à? Chân của cô ta đã phế rồi, làm sao chạy? Cô ta cũng không trèo tới được cửa sổ, với lại, cửa sổ đó ngay lúc đầu cũng bịt kín một nửa khi cô ta bị nhốt ở đây lần đầu tiên rồi, cô ta cho dù chân lành lặn, cũng không thể chạy thoát từ cửa sổ, chắc là hai chân không tiện, không cẩn thận làm vỡ rồi”
“Anh nói cũng đúng, có điều tôi vẫn đi vào xem thử đi, ngộ nhỡ người chết rồi, hai người chúng ta không chịu nổi trách nhiệm này”
“Đúng đúng đúng, nên đi vào xem thử” Hai vệ sĩ sợ sau khi Lâm Giai Nhi làm vỡ kính, không cẩn thận bị kính thủy tinh làm bị thương, sau đó chết đi, nên vội vàng đi vào kiểm tra tình hình.
Đi tới cửa nhà vệ sinh, hai vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà vệ sinh.
Chỉ thấy Lâm Giai Nhi nằm bò trên đống thủy tinh, hai tay hai chân và gương mặt của cô ta đều có dấu vết bị thủy tinh cửa bị thương, bọn họ lập tức bị dọa giật mình.
“Cô làm sao vậy? Chiếc gương này sao lại bị vỡ?” Hai vệ sĩ vội đi vào, kéo Lâm Giai Nhi từ trong đóng mảnh vỡ lên. Còn nằm ở đó, ngộ nhỡ có mảnh vỡ nhọn đâm vào trong cơ thể của cô ta thì phiền phức rồi. Lâm Giai Nhi cụp mí mắt, không lên tiếng.
Hai vệ sĩ thấy vậy, tức không có chỗ xả, nhưng cũng hết cách, cũng không trông mong cô ta thật sự có thể trả lời, bất lực khiêng cô ta ra ngoài.
“Ngoan ngoãn ở đó!” Hai vệ sĩ ném Lâm Giai Nhi lên giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh.
Vừa quét dọn, vừa mắng chửi, nói Lâm Giai Nhi kiếm việc cho bọn họ.
Lâm Giai Nhi nghe những lời căm hận của vệ sĩ, lòng bàn tay siết chặt, nhưng một giây sau lại buông ra, sau đó vén áo lên, run rẩy đưa tay vào trong áo, từ trong áo lấy ra một thứ rất sắc bén.
Là mảnh vỡ thủy tinh của chiếc gương. Mảnh vỡ đó có hình tam giác, một góc nhọn trong đó cực kỳ dài nhọn, dài khoảng 10cm, sắc bén hơn mũi dao.
Hơn nữa hai cạnh góc nhọn cũng rất sắc bén, Lâm Giai Nhi đưa tay sờ, cái viền đó trực tiếp cứa rách ngón trỏ của cô ta, máu chảy ra.
Lâm Giai Nhi ngậm ngón trỏ vào trong miệng, sau đó lật gối ra, để mảnh vỡ thủy tinh đó xuống dưới, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ. Hai vệ sĩ sau khi quét dọn mảnh thủy tinh đi ra thì nhìn cô ta, thấy cô ta ngủ rồi thì càng tức giận. “Người phụ nữ này thật giỏi, làm vỡ gương, chúng ta dọn dẹp cho cô ta, bản thân cô ta vậy mà ngủ rồi” “Bỏ đi bỏ đi, một người mạng ngắn mà thôi, không cần tính toán, đi thôi”
Hai vệ sĩ một người cầm dụng cụ quét dọn, một người cầm túi đựng mảnh thủy tinh đi ra. Khi bọn họ đóng cửa lại, Lâm Giai Nhi ở trên giường mở mắt ra, bàn tay siết chặt mảnh thủy tinh ở dưới gối. Kẻ mạng ngắn sao... Quả nhiên, ngay cả hai vệ sĩ cũng biết kết cục của cô ta là gì.
Ở một bên khác, Biệt phủ nhà họ Đường. Đường Hạo Tuấn vừa về đến nhà thì trực tiếp đi vào phòng làm việc, Trình Hiệp cũng đi theo, hai người không biết thương lượng cái gì. Tống Vy ngẩng đầu nhìn lên tầng, trong lòng rất lo lắng cho Đường Hạo Tuấn.
Hy vọng Hạo Tuấn có thể kiểm soát được mình.
Đương nhiên, khi lo lắng cho Đường Hạo Tuấn, trong lòng Tống Vy cũng u ám. Bởi vì lượng thông tin mà Lâm Giai Nhi tiết lộ ngày hôm nay quá lớn, khiến trong lòng cô bây giờ không thể bình tĩnh được.