Cơ thể của Giang Hạ bỗng run rẩy: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy…”
Cô ấy luôn cho rằng, mười mấy năm nay, Phàm cho rằng là nhà họ Giang cô hại chết bác trai bác gái, là vì nhìn thấy ba mẹ cô ở hiện trường lúc đó.
Nhưng không ngờ, anh ta là thật sự biết ba mẹ cô quả thật đã hại bác trai bác gái, mới hận nhà họ Giang bọn họ.
Cô ấy còn cho rằng, tất cả chuyện này đều là anh ta đổ oan cho nhà họ Giang bọn họ, nhưng thì ra nhà họ Giang bọn họ chưa từng bị đổ oan.
Mà cô ấy thậm chí còn nực cười nghĩ rằng, tìm ra chứng cứ chứng minh sự trong sạch của nhà mình, khiến Phàm hối hận đã đổ oan cho nhà họ Giang bọn họ nhiều năm nay.
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết.” Cảm xúc của Giang Hạ cực kỳ kích động mà lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thấy cô ấy đau khổ tuyệt vọng như vậy, trong mắt Kiều Phàm vụt qua một tia không nhẫn tâm, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy đâu, buông cằm của cô ấy ra rồi đứng dậy, sau đó rút khăn tay lau ngón tay, giống như trên ngón tay dính thứ bẩn thỉu gì đó.
“Có điều cô chủ động nói ra chuyện này, nói ra ba mẹ cô làm lộ hành tung của ba mẹ tôi, vẫn khiến tôi có chút tán thưởng, tôi cho rằng cô luôn che giấu.” Kiều Phàm nhếch môi mỉa mai.
Advertisement
Giang Hạ cắn môi: “Tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ che giấu, tôi cũng sẽ không che giấu, bởi vì tôi biết, sai chính là sai.”
Nếu cô ấy không biết, cô ấy có thể kiên trì cho rằng nhà họ Giang bọn họ trong sạch.
Nhưng bây giờ cô ấy đã biết thì cô ấy không thể phủ nhận, bác trai bác gái quả thật là nhà họ Giang bọn họ hại chết.
Nghĩ tới đây, Giang Hạ đứng dậy, ánh mắt nhìn sâu vào anh ta: “Phàm, tôi biết nhà họ Giang chúng tôi có lỗi với anh, anh yên tâm đi nợ bác trai bác gái, tôi sẽ trả, tôi chỉ hy vọng, anh đừng tiếp tục hận ba mẹ tôi, đừng tìm ba mẹ tôi trả thù, bọn họ đã từng thật sự đối xử với anh rất tốt, tuy bọn họ quả thật đã hại bác trai bác gái, nhưng bọn họ không phải là cố tình, bọn họ chỉ là hai người bình thường, đưa đồ dùng cần thiết cho bác trai bác gái, không biết bị theo dõi, bọn họ có sai, nhưng tuyệt đối tội không tới mức chết, cho nên tất cả để tôi trả, để tôi kết thúc ân oán của hai nhà chúng ta, được không?”
Mắt của Kiều Phàm nheo lại: “Cô muốn làm cái gì? Cô định dùng cái gì để trả?”
Giang Hạ mỉm cười: “Yên tâm đi, sẽ không làm anh thất vọng đâu, có điều tôi hy vọng anh cho tôi thêm hai ngày, hai ngày này tôi sẽ sắp xếp một vài chuyện, đợi tôi sắp xếp xong, tôi sẽ chủ động liên lạc với anh, nói cho anh biết, tôi sẽ trả như nào, có được không?”
Lời này khiến trong lòng Kiều Phàm rất không thoải mái, đồng thời cũng có hơi bất an.
Anh ta cứ cảm thấy cô ấy có loại cảm giác như đang dặn dò di ngôn.
Nghĩ tới đây, Kiều Phàm cười lạnh một tiếng: “Được, tôi cho cô hai ngày, tôi xem cô trả như nào.”
Dặn dò di ngôn?
Sao có thể chứ!
Anh ta không tin, cô ấy thật sự sẽ tự sát, dùng mạng để trả.
Nếu cô ấy tự sát, cô ấy sớm đã tự sát rồi, phải biết trước khi chắc chắn là ba mẹ của cô ấy làm lộ hành tung của ba mẹ anh ta, cô ấy luôn cho rằng, anh ta đang đổ oan cho nhà họ Giang bọn họ.
Lúc đó, cô ấy hoàn toàn có thể dùng việc tự sát để chứng minh sự trong sạch của nhà họ Giang bọn họ, nhưng cô ấy không có, điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ Giang Hạ cô ấy vốn tham sống sợ chết, căn bản sẽ không làm ra chuyện tự sát được.
Nghĩ như vậy, sự bất an trong lòng Kiều Phàm được làm nhạt đi không ít, sự mỉa mai trong mắt cũng càng lúc càng nhiều.
Giang Hạ nhìn thấy, trong lòng càng thêm khó chịu, cười khổ: “Vậy tôi cáo từ trước.”
Nói xong, cô ấy cúi đầu, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của anh ta, không muốn để anh ta nhìn mắt nước mắt của cô ấy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Giang Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời xám xịt, giống như lát nữa sẽ mưa, giống như tâm trạng của cô lúc này, u ám đang mưa.
Giang Hạ rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, cuộc gọi được nghe, truyền tới một giọng nói hiền từ của phụ nữ: “Alo?”
“Mẹ, là con.” Trên mặt Giang Hạ nở nụ cười rất miễn cưỡng.
Mẹ Giang vô cùng vui vẻ: “Hạ, con sao gọi điện về vào lúc này, con không đi làm sao?”
“Dạ, hôm nay nghỉ ngơi, mẹ, con ngày mai trở về thăm ba và mẹ thì sao hả?” Giang Hạ hỏi.
Mẹ Giang vội đáp: “Đương nhiên được, con cũng rất lâu không trở về rồi, ba con hôm qua còn nhắc tới con, nói gà mái nhà nuôi đủ béo rồi, muốn biết con khi nào trở về để ăn.”
Nghe thấy lời này, mũi của Giang Hạ lại cay.
Cô khịt mũi, hít một hơi, nuốt nước mắt vào trong, không để mình khóc, cố giả bộ vui vẻ nói: “Con ngày mai trở về, mẹ, mẹ nhớ bảo ba ngày mai hầm chín gà thì cho nấm vào hầm.”
“Được được được.” Mẹ Giang cười vui vẻ đáp.
Sau đó, Giang Hạ lại hỏi một vài chuyện khác thì cúp máy.
Sau khi cúp máy, bầu trời bỗng đổ mưa.
Cả người Giang Hạ cũng khuỵu xuống đất, ôm đầu gối bật khóc, khóc vô cùng đau lòng, cực kỳ buồn bã, cũng rất không nỡ.
Bên cạnh có người qua đường nhìn thấy cô ấy, đều suy đoán, cô gái này có phải thất tình rồi khóc thành như vậy không.
Nhưng suy đoán thì suy đoán, nhưng không một ai đi tới quan tâm.
Mãi tới khi mưa càng lúc càng lớn, bầu trời trở nên tối mờ, đằng sau Giang Hạ đột nhiên truyền tới một câu hỏi dịu dàng: “Cô ơi, cô không sao chứ?”
Giang Hạ lau nước mắt ngẩng đầu lên.
Sau đó quay đầu nhìn sang người quan tâm mình.
Người này rất cao lớn, tướng mạo cũng rất đẹp trai, khí chất cũng rất thoải mái, trên người mặc một bộ vest, chắc là quản lý cấp cao của công ty nào đó.
“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi không sao.” Giang Hạ đáp lại bằng giọng nghẹn ngào.
Người đàn ông đưa cho cô một chiếc khăn tay: “Mắt đã khóc sưng cả rồi, còn không sao, lau đi.”
Giang Hạ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới trong túi của mình không có khăn giấy, tóm lại không thể dùng áo lau được nên đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn, tôi… tôi sẽ trả cho anh, gửi ID zalo cho tôi đi.”
Cô ấy lau nước mắt, ngại ngùng nói.
Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Không cần đâu, một chiếc khăn tay mà thôi, đúng rồi, cô là muốn đi khám bệnh hay là?”
“Không, tôi phải đi rồi.” Giang Hạ lắc đầu đáp.
Người đàn ông nâng cằm lên: “Bây giờ mưa to như vậy, cô có ô không?”
Giang Hạ cười ngại ngùng: “Không có, có điều xe của tôi đỗ ở bên đường đối diện cách đây không xa, tôi chạy qua đó là được.”
“Qua đường vẫn sẽ bị ướt, tôi đưa cô qua đó, tôi có ô.” Người đàn ông lắc lắc chiếc ô trong tay.
Giang Hạ để chiếc khăn tay vào trong túi: “Vậy thì cảm ơn anh.”
Khăn tay cũng nhận rồi, đi ké ô, hình như cũng không có gì.
Nghĩ như vậy, Giang Hạ đi tới bên cạnh người đàn ông, người đàn ông mở ô, ôm vai của cô ấy.
Cơ thể của Giang Hạ chợt cứng đờ: “Anh…”
“Xin lỗi, tôi làm như vậy chỉ là muốn khiến cô lại gần một chút, có thể ở dưới chiếc ô, dù sao chiếc ô này không tính là lớn.” Người đàn ông cười giải thích.
Giang Hạ ngẩng đầu nhìn, chiếc ô quả thật không lớn, cộng thêm người đàn ông không dùng bàn tay ôm vai của mình, mà dùng cổ tay, cô ấy cũng yên tâm, cùng với anh ta đi vào trong màn mưa, đi về phía chiếc xe ở đối diện.
Hai người vừa rời đi, ngay sau đó Kiều Phàm từ trong bệnh viện đi ra, hai tay đút trong túi áo của chiếc áo blouse trắng, ánh mắt u ám nhìn về phía hai người rời đi.
Anh ta không ngờ, anh ta ra ngoài tiễn một bệnh nhân thì nhìn thấy một màn này.
Trước kia còn mở miệng nói thích anh ta, yêu anh ta, kết quả bây giờ gần gũi với người đàn ông khác như vậy, nói nói cười cười, đây là thích anh ta, yêu anh ta sao?
“Giả dối!” Kiều Phàm cười lạnh một tiếng, xoay người quay lại bệnh viện.
Uổng công anh ta còn cảm thấy cô ấy sẽ tự sát.
Bây giờ xem ra, có niềm vui mới ở bên cạnh cô ấy, cô ấy nỡ tự sát hay sao?