Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không biết mình lên tin tức, lúc này đã ở trên không trung vạn mét.
Ba tiếng sau, trực thăng trực tiếp dừng ở trên sân đỗ trực thăng của Biệt phủ nhà họ Đường.
Cửa khoang mở ra, Đường Hạo Tuấn đi xuống trước.
Sau khi đi xuống, anh đưa tay về phía Tống Vy ở trên trực thăng: “Anh đỡ em, cẩn thận.”
Tống Vy nhìn động tác chu đáo của Đường Hạo Tuấn, khẽ mỉm cười, sau đó đặt tay lên.
Anh nắm tay của cô, cánh tay dùng sức, kéo cả người cô từ trên trực thăng xuống.
Tống Vy bổ nhào vào trong lòng Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ôm cô, sau đó đặt cô xuống đất: “Được rồi.”
Sau khi Tống Vy đáp đất, nhìn ngôi biệt thự trang viên quen thuộc này, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Advertisement
Cô cuối cùng trở về rồi, trở về ngôi nhà của cô, Hạo Tuấn và ba đứa trẻ.
Khoảng thời gian bị Đường Hạo Minh nhốt, cô vô số lần giật mình tỉnh từ trong mơ, sợ bản thân thật sự sẽ bị nhốt cả đời ở trên đảo, không thể quay về đây được nữa.
Nhưng không ngờ, nhanh như vậy, cô đã trở về rồi.
“Mẹ.” Vào lúc Tống Vy đang cảm khái.
Đằng sau truyền đến tiếng gọi kích động của hai đứa trẻ.
Cơ thể của Tống Vy chợt cứng lại, sau đó vội vàng xoay người, nhìn hai đứa trẻ chạy về phía mình.
Mà đằng sau hai đứa trẻ, ba người Giang Hạ, Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh, cũng đang nhanh chóng đi về phía bên này.
“Mẹ!” Hai đứa trẻ đi tới trước mặt cô, giống như hai viên đạn nhỏ, trực tiếp lao về phía Tống Vy, một đứa ôm một bên chân của Tống Vy.
“Mẹ, mẹ cuối cùng đã trở về rồi, Dĩnh Nhi rất nhớ mẹ hu hu hu…” Tống Dĩnh Nhi cọ vào đùi của Tống Vy, lập tức bật khóc.
Tuy Tống Hải Dương không có khóc, nhưng mắt cũng ngân ngấn nước, vội gật đầu: “Đúng thế mẹ ạ, con cũng rất nhớ mẹ.”
Tống Vy nhìn hai đứa trẻ, trong lòng cũng không biết cảm giác gì.
Cô khuỵu người xuống, ôm hai đứa trẻ vào trong lòng, xoa cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Mẹ cũng nhớ các con, xin lỗi các cục cưng, mẹ làm các con lo lắng rồi, thật sự xin lỗi!”
Ở điểm này, người làm mẹ như cô thật sự không đạt chuẩn, đột nhiên bị người ta đưa đi, chắc chắn đã dọa hai đứa trẻ không nhẹ.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi dựa vào trong lòng Tống Vy, khóc không thành tiếng.
Ba người Giang Hạ dừng lại ở trước mặt Tống Vy, không mở miệng nói chuyện, bọn họ định đợi ba mẹ con sau khi gần gũi xong thì sẽ mở miệng sau.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng ở một bên, không có làm phiền ba mẹ con.
Có điều vài phút sau, anh mới bước lên một bước, cùng khuỵu người xuống, ôm ba mẹ con vào trong lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, mẹ trở về là chuyện vui, không phải sao?”
Nghe thấy lời này, Tống Hải Dương vội khịt mũi, nín khóc: “Ba nói đúng, Dĩnh Nhi, đừng khóc nữa, chúng ta nên cười, mẹ trở về rồi, phải cười mới đúng.”
Tống Dĩnh Nhi nấc cụt trả lời: “Em biết rồi anh, em không khóc.”
Cô bé ngẩng đầu lên, nấc cụt nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, nặn ra nụ cười với hai người: “Ba mẹ, nhìn, con không khóc nữa .”
“Ừm, mẹ nhìn thấy rồi, ngoan lắm!” Tống Vy hôn lên trán của cô bé.
Đương nhiên, cũng không quên Tống Hải Dương, cũng hôn một cái.
Là mẹ, vấn đề công bằng này, cô luôn làm rất tốt.
Đường Hạo Tuấn cũng như vậy, hôn con trai con gái một đứa một cái.
An ủi xong hai đứa trẻ, Tống Vy được Đường Hạo Tuấn đỡ dậy.
Tống Vy nhìn ba người bạn thân ở đối diện, nở nụ cười.
Ba người bạn thân cũng mỉm cười với cô, ngay sau đó, ba người trực tiếp ôm lấy Tống Vy, ôm Tống Vy ở giữa.
“Vy Vy, chào mừng cậu trở về!” Giang Hạ nhìn Tống Vy, vui mừng kích động nói.
Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cũng như vậy, nói chào mừng.
Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ đứng ở một bên nhìn bốn người.
Nhìn thấy Tống Vy bị ba người phụ nữ vừa hôn vừa ôm, lần đầu tiên không có sinh ra cảm giác không vui.
Bởi vì anh biết, những ngày Tống Vy không ở đây, bọn họ cũng rất lo cho cô, cũng đang cố gắng tìm cô.
Tình bạn này, đáng để anh khẳng định.
Tống Vy qua lại với bọn họ, anh cũng yên tâm.
Lúc này, dì Vương đi tới, nhìn thấy Tống Vy, hốc mắt cũng đỏ lên: “Mợ chủ.”
Tống Vy nghe thấy, buông đám Giang Hạ ra, xoay người nhìn Dì Vương, sau đó đi tới, ôm lấy Dì Vương: “Dì Vương, tôi trở về rồi.”
“Trở về thì tốt, trở về thì tốt.” Dì Vương vui mừng vỗ lưng của cô.
Tống Vy mỉm cười: “Những ngày này, khiến Dì Vương lo lắng rồi.”
“Không có, tôi vẫn ổn, cậu chủ và hai đứa trẻ mới là người lo lắng nhất.” Dì Vương buông Tống Vy ra, lau khóe mắt nói.
Tống Vy gật đầu: “Tôi biết, sau này sẽ không nữa, sẽ không để bọn họ lo lắng sợ hãi nữa.”
“Được rồi mợ chủ, chúng ta vào nhà trước, có chuyện gì, nói ở trong nhà, bên ngoài lạnh.” Dì Vương lau nước mắt, lần nữa nở một nụ cười.
Tống Vy ừ một tiếng: “Dì nói đúng, tất cả chúng ta vào trong đi.”
“Đúng đúng đúng, nên vào trong, Vy Vy, cậu nói cho bọn họ những ngày này cậu đã trải qua chuyện gì đi.” Giang Hạ khoác tay của Tống Vy.
“Đúng thế Vy Vy, nói cho chúng ta nghe thử.” Hạ Bảo Châu cũng phụ họa.
Tuy Trần Châu Ánh không lên tiếng, nhưng cũng có ý tứ này, tò mò khoảng thời gian này Tống Vy đã trải qua những gì.
Tống Vy gật đâu: “Được, tớ nói cho các cậu.”
Dù sao khoảng thời gian này, cô ngoài bị Đường Hạo Minh nhốt lại thì không có xảy ra chuyện gì không tốt, cho nên cũng không ngại nói những điều này.
Trong phòng khách, Tống Vy kể cho đám người Giang Hạ những gì mình trải qua trong khoảng thời gian này.
Đường Hạo Tuấn không ở mặt, anh đã đến phòng làm việc, Hải Dương cũng đi.
Hai ba con không biết đang thương lượng cái gì.
Tống Dĩnh Nhi lại nằm trong lòng Tống Vy, cùng nghe chuyện Tống Vy kể.
Nghe thấy Đường Hạo Minh muốn ra tay với Tống Vy, cuối cùng bị Tống Vy dùng dao làm cho bị thương, Giang Hạ vỗ bàn đứng dậy, trên mặt không che giấu sự phấn khích: “Tốt lắm, Vy Vy, cậu quá tuyệt vời, đối phó với loại người không biết xấu hổ như vậy thì nên làm như thế.”
“Không sai.” Hạ Bảo Châu gật đầu.
Trần Châu Ánh lại có hơi lo lắng: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu đối phương phản kháng, Vy Vy cũng không nhất định có thể đuổi được anh ta, vừa rồi Vy Vy cũng nói rồi, cô ấy không dám thật sự đâm người, cho nên chỉ làm bị thương cánh tay của Đường Hạo Minh, mà bị thương cánh tay, không thể đánh lui đối phương được, nhưng Vy Vy nói, người đó cuối cùng vẫn lùi ra ngoài, cho nên tớ nghĩ, anh ta có ý tha cho Vy Vy.”
Lời này khiến tất cả mọi người trầm mặc.
Một lát sau, Tống Vy mới thở dài gật đầu: “Cậu nói không sai, bây giờ nghĩ lại, quả thật là anh ta có ý tha cho tớ, nếu không tớ căn bản không thoát được.”
“Cho dù là như vậy, anh ta bắt Vy Vy đi, còn muốn nhốt Vy Vy ở trên đảo cả đời, dựa vào điểm này, cũng vẫn chứng tỏ, anh ta không phải là người tốt.” Hạ Bảo Châu bĩu môi.
Tống Vy mỉm cười: “Cậu nói đúng.”
“Vậy về sau, lại xảy ra chuyện gì?” Giang Hạ uống ngụm trà rồi hỏi.
Tống Vy lại nói tiếp, do chuyện xảy ra về sau đều rất bình thường, cho nên Tống Vy rất nhanh đã nói đến chuyện Đường Hạo Tuấn lên bờ, bắt được Lâm Giai Nhi.
Nghe thấy chuyện Lâm Giai Nhi bị đánh gãy chân, Giang Hạ vội vàng vỗ tay hoan hỉ: “Thật là sảng khoái lòng người, sảng khoái lòng người.”
“Phải.” Dì Vương cũng gật đầu.
Ngay cả Tống Dĩnh Nhi ở trong lòng Tống Vy, hai mắt cũng sáng lấp lánh.
Cô bé còn bé, không hiểu khái niệm gãy chân, có điều cô bé biết, cái dì trước kia nhấc cô bé lên, đập mạnh xuống đất đó, đã gặp báo ứng rồi.
Cho nên, trong lòng cô bé cũng rất vui.
“Đúng rồi Vy Vy, vậy Lâm Giai Nhi bây giờ đang ở đâu? Đưa trở về chưa?” Giang Hạ hỏi.