Ăn xong bữa sáng, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đến du thuyền, sau đó cũng chuẩn bị sống ở trên du thuyền, không về ngôi biệt thự đó nữa.
Mà biệt thự có những vệ sĩ đó trông coi là đủ rồi.
Dù sao nhiệm vụ về sau chỉ là đợi Đường Hạo Minh, sau đó bắt lấy Đường Hạo Minh, cô ở lại trên đảo căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, còn không bằng trực tiếp chuyển lên du thuyền.
Dù sao du thuyền là địa bàn của Đường Hạo Tuấn, cũng là của cô, ở trên địa bàn của mình, cũng dễ sống hơn ở trên địa bàn của người khác.
“Chồng, Lâm Giai Nhi bây giờ như thế nào rồi?” Tống Vy vừa đánh giá du thuyền, vừa hỏi.
Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô: “Tạm thời không rõ, muốn xem thử không?”
“Muốn.” Tống Vy gật đầu.
Cô muốn đi xem thử Lâm Giai Nhi, xem bộ dạng hiện nay của Lâm Giai Nhi.
Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đi về phía khoang chứa hàng.
Advertisement
Đến kho chứa hàng, Tống Vy nhìn một cái thì nhìn thấy Lâm Giai Nhi và Melonna bị nhốt ở trong hai căn phòng.
Hai căn phòng này, vốn là gara của thuyền máy, bây giờ thuyền máy được người ta chuyển ra ngoài, cải tạo nhà kho thành hai phòng nhỏ tạm thời, nhìn trông không tệ.
Tống Vy đầu tiên nhìn Melonna.
Melonna ngồi ở góc nhà kho, vùi đầu vào đầu gối, cũng không biết là ngủ hay là làm sao, không hề có phản ứng.
Tống Vy nhìn cô ta một lúc thì thu hồi ánh mắt.
Bởi vì Melonna không phải đối tượng chủ đích cô đến đây, vậy nên đương nhiên không chú ý.
Người cô thật sự chú ý là Lâm Giai Nhi ở sát vách.
Tống Vy đi tới trước gara của Lâm Giai Nhi, thông qua cửa rào sắt nhìn Lâm Giai Nhi ở bên trong.
Lâm Giai Nhi nằm ở trên đất, hai mắt cũng nhắm lại, gương mặt cực kỳ tái nhợt, mà tay của cô ta, lúc này còn truyền nước biển, bộ dạng giống như sắp chết.
“Chuyện gì xảy ra?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt hỏi vệ sĩ trông coi hai người Lâm Giai Nhi ở bên cạnh.
Vệ sĩ cung kính trả lời: “Cô ta bị sốt, bởi vì đau đớn dẫn tới sốt cao, bác sĩ trên du thuyền đã khám cho cô ta rồi.”
Thì ra là như vậy.
Đường Hạo Tuấn khoát tay, ra hiệu đã biết, ý bảo vệ sĩ có thể lui xuống.
Vệ sĩ lùi sang một bên.
Tống Vy cứ thế lạnh lùng nhìn Lâm Giai Nhi, thưởng thức tình trạng thê thảm của Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi của lúc này chính là một phế nhân, một phế nhân sống không bằng chết, trong lòng cô cực kỳ dễ chịu.
Lúc đầu, Lâm Giai Nhi bắt Hải Dương đi, hại Hải Dương xảy ra tai nạn xe, còn nhấc Dĩnh Nhi lên, đập mạnh Dĩnh Nhi xuống dưới đất, nhìn dáng vẻ Hải Dương và Dĩnh Nhi cả người đều là máu, nằm ở trên giường bệnh, cô hận không thể xé xác Lâm Giai Nhi.
Cô chưa từng chủ động kết thù oán với Lâm Giai Nhi, trước nay đều là Lâm Giai Nhi đơn phương kết thù với cô.
Vậy nên cô có thể đấu với Lâm Giai Nhi, nhưng Lâm Giai Nhi lại kéo cả hai đứa con của cô vào, hơn nữa còn tổn thương một cách ác độc như vậy, cô thề, không khiến Lâm Giai Nhi trả giá thì cô không phải Tống Vy.
Mà bây giờ, nguyện vọng của cô đạt được rồi, đương nhiên vui mừng, vui tới phát khóc.
Hốc mắt của Tống Vy đỏ lên, nước mắt vì vui mừng kích động ngân ngấn ở trong mắt.
Đường Hạo Tuấn từ đằng sau ôm lấy cô: “Đừng khóc.”
“Em không khóc, em vui sướng.” Tống Vy đưa tay lau mắt.
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Ừ, là anh nói sai rồi, em không khóc.”
Tống Vy quay đầu nhìn anh: “Hạo Tuấn, Lâm Giai Nhi anh định xử lý như nào? Giao cho bên cảnh sát hay là...”
“Giao cho bên cảnh sát thì quá hời cho cô ta, anh tự mình xử lý. Với năng lực của anh, khiến một người dễ dàng biến mất ở trên thế giới rất là đơn giản.”
Lâm Giai Nhi giết ba mẹ của anh, tổn thương hai đứa con của anh, còn suýt nữa giết vợ của anh.
Giao kẻ tội ác tày trời như này cho bên cảnh sát, ngược lại là tha cho cô ta.
Người như vậy, nên rơi vào trong tay anh, chịu sự hành hạ của anh, cả đời đau đớn vô cùng.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, biết Đường Hạo Tuấn muốn sử dụng tư hình đối với Lâm Giai Nhi, tuy ở phương diện lý trí, cô cảm thấy điều này là không đúng, nhưng từ phương diện tình cảm, anh làm như vậy lại không sai.
Dù sao Lâm Giai Nhi thật sự quá xấu xa quá tàn độc.
Chuyện Lâm Giai Nhi làm với cô và bọn trẻ, cô cũng muốn xé xác Lâm Giai Nhi, huống chi Lâm Giai Nhi đã giết ba mẹ của Hạo Tuấn, Hạo Tuấn chắc chắn cũng sẽ muốn mạng của Lâm Giai Nhi.
Đây là lẽ thường tình của con người, dù sao giết người đền mạng đạo lý hiển nhiên, huống chi là hai mạng người.
Vậy nên nếu giao Lâm Giai Nhi cho bên cảnh sát, bên cảnh sát chắc chắn sẽ không phán Lâm Giai Nhi tử hình, bởi vì Lâm Giai Nhi lúc đó mới 10 tuổi, cũng đâu phải là tự tay giết ba mẹ của Hạo Tuấn, vậy nên không thể tử hình, nhiều nhất là chung thân.
Nhưng chung thân thì đại biểu Lâm Giai Nhi không chịu sự trừng phạt gì cả.
Vậy nên cô cũng ủng hộ Hạo Tuấn làm như vậy, huống chi, một thương nhân thành công, dưới tay sao có thể thật sự sạch sẽ như vậy, nếu sạch sẽ cũng không thể khiến tập đoàn Đường Thị phát triển đến mức độ như hiện nay.
“Em ủng hộ anh.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của Đường Hạo Tuấn, bóp nhẹ, biểu thị ủng hộ suy nghĩ của anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em không cảm thấy anh rất đáng sợ sao?”
“Không, không hề đáng sợ, với lại, em cũng ủng hộ anh, chứng tỏ em cũng là một người đáng sợ không phải sao? Hai người đáng sợ ở bên nhau, xứng đôi!” Tống Vy khẽ mỉm cười.
Môi của Đường Hạo Tuấn cũng cong lên: “Ừm.”
“Chúng ta ra ngoài trước đi, không khí ở đây không tốt lắm, em đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lâm Giai Nhi, chuyện còn lại đợi Lâm Giai Nhi sau khi tỉnh rồi nói.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn không có ý kiến gì, ôm eo của cô đi ra ngoài.
Hai ngày sau, bên phía biệt thự cũng không có tin tức Đường Hạo Minh trở về.
Điều này khiến Tống Vy không khỏi suy nghĩ, Đường Hạo Minh có phải thật sự biết hôm đó Hạo Tuấn đến rồi, cho nên đã rời khỏi.
Mà Đường Hạo Tuấn cũng bắt đầu có ý nghĩ như vậy.
Dù sao giờ đã hai ngày rồi, không nói đến việc Đường Hạo Minh không có chút tin tức gì cả, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có gọi cho Lâm Giai Nhi.
Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi cấu kết với nhau lâu như vậy, nếu có chuyện gì đó, chắc chắn sẽ liên lạc với Lâm Giai Nhi, nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức.
Vậy nên Đường Hạo Minh có phải đã biết Lâm Giai Nhi bị bọn họ bắt, cho nên không hề liên lạc gì cả hay không.
“Tổng giám đốc, hay là chúng ta trực tiếp về nước đi?” Trình Hiệp kiến nghị.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Hải Dương về nước rồi sao?”
“Về rồi, đám cô Giang đã dẫn Hải Dương lên máy bay, chắc khoảng tối nay thì có thể tới Thành phố Giang.”
Đám Giang Hạ đã biết tìm được mợ chủ, cho nên đương nhiên cũng không có ý tiếp tục ở lại đất nước đó nữa, bèn đưa Hải Dương về nước.
Dù sao, trong nước mới là nơi an toàn nhất.
“Vợ, em thì sao? Muốn bây giờ về nước không?” Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy ở đối diện.
Tống Vy từ chiếc ipad ngẩng đầu lên: “Em đương nhiên muốn, em nhớ Hải Dương, nhớ Dĩnh Nhi rồi.”
“Được, vậy thì về nước trước, có điều ở đây vẫn để lại một nhóm người, người bên phía biệt thự không rút về, vẫn canh ở đó, đợi thêm một khoảng thời gian, xem thử Đường Hạo Minh liệu có quay về hay không. Nếu một khoảng thời gian nữa Đường Hạo Minh không quay lại thì cho bọn họ rút về sau.” Đường Hạo Tuấn nheo đôi mắt giận dữ lại.
Trình Hiệp gật đầu: “Cách này ok, tôi biết rồi, tôi bây giờ đi căn dặn.”
Nói xong, anh ta rời khỏi boong tàu.
Dưới ô che nắng ở boong tàu, chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, trong con ngươi màu hổ phách ẩn chứa một chút áy náy: “Xin lỗi, lần này không cho em một tuần trăng mật hoàn mỹ.”
Tống Vy để ly nước hoa quả xuống rồi mỉm cười: “Không sao, đây không phải là lỗi của anh, dù sao chúng ta không ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa chuyện như đi tuần trăng mật, bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện, lần này bị hỏng, sau này đi lần nữa.”
Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô, kéo cô vào trong lòng: “Được, về sau bù đắp cho em gấp bội.”
“Ừ.” Tống Vy dựa vào vai của anh, khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Chúng ta khi nào về nước?”
“Buổi tối, như vậy tới nơi chính là ban ngày.” Đường Hạo Tuấn sờ mái tóc suôn mượt của cô và nói.
Tóc của cô đã dài ra rất nhiều, bởi vì mang thai An An, cho nên đã cắt đến ngang vai.
Mà bây giờ đã dài qua vai rồi.